Giọng nói đầy uy lực. Đám đông run sợ. Rốt cuộc người đàn ông này là ai vậy? Sao lại dám ăn nói như vậy với Võ Hoàng chứ. Lẽ nào, người này còn đáng sợ hơn cả Võ Hoàng sao? Tất cả dán chặt mắt vào Võ Hoàng, chờ đợi hành động tiếp theo của ông ta.
Đối phương ăn nói không chút khách khí như vậy, với tính tình của Võ Hoàng thì chắc chắn ông ta sẽ không bỏ qua. Cao thủ cấp bậc này mà chém giết nhau thì sẽ vô cùng đặc sắc. Thật không ngờ trước cuộc chiến sinh tử lại có cuộc chiến này. Rất nhiều người cảm thấy chuyến đi lần này vô cùng đáng giá.
Thế nhưng một giây sau, tất cả đều hóa đá. Võ Hoàng nhìn chăm chăm người đàn ông đeo mặt nạ, sau đó lùi bước, đứng sang một bên.
Thoái lui rồi sao? Cả đỉnh núi Yên Long đều im phăng phắc.
“Không thể nào…”, Lâm Phi Anh lầm bầm, trố tròn mắt.
Giag Nam Tùng không nhịn được nữa bèn trầm giọng: “Ông Tiết, dù gì ông cũng là một tượng đài của giới võ đạo, hôm nay có biết bao nhiêu người thế này, tại sao lại giống như một con chuột nhắt thế. Lẽ nào ông không bằng ông ta sao?”
Sắc mặt của Võ Hoàng trông vô cùng khó coi. Ông ta nhìn Giang Nam Tùng và chỉ hừ giọng: “Ông nói đúng, đúng là tôi không bằng người này. Mà đã không là đối thủ thì tại sao phải tự làm nhục chính mình chứ?”
“Ông…là người luyện võ mà có thể đầu hàng như vậy sao? Vậy thì có phải là không xứng với hai từ Võ Hoàng không?”, Giang Nam Tùng quát.
“Khốn khiếp. Ông dám nói vậy với tôi? Có tin tôi giết chết ông không?”, Võ Hoàng tức giận.
Giang Nam Tùng tái mặt, không dám lên tiếng nữa. Mặc dù ông ta là hội trưởng Hiệp hội võ thuật nhưng lại không có nền tảng võ thuật, nói thẳng ra ông ta là người quản lý mà thôi. Một khi mà có xung đột với giới võ đạo thì ông ta nào có bản lĩnh làm gì. Dù sao thì những kẻ điên này mà hành động sẽ không bao giờ quan tâm đến hậu quả hết. Võ Hoàng mà muốn làm gì thì có lẽ cũng chẳng ai có thể cản được.
“Thôi bỏ đi, ngay cả Võ Hoàng còn sợ thì tiếp theo sẽ do nhà họ Lâm chúng tôi giao đấu với thần y Lâm vậy”, Lâm Phi Anh lấy lại bình tĩnh, bước tới và hô lớn. Ông ta không thể để Lâm Chính kiểm soát tình thế này được.
Dứt lời, tất cả bừng tỉnh. Đúng vậy, Võ Hoàng không làm được thì chẳng phải vẫn còn Lâm Cốc sao?
“Cuộc chiến này, do tôi đại diện”, lúc này người đàn ông đeo mặt nạ cũng chính là Chiêm Nhất Đao lên tiếng.
“Đại diện sao sao? Ông tưởng ông là ai? Ông muốn giẫm lên quy tắc của cuộc chiến sinh tử à? Ông muốn làm kẻ địch của cả giới võ đạo hay gì?”, Lâm Phi Anh quát lớn.
Đám đông cũng gào lên: “Nói đúng! Cuộc chiến sinh tử đã định, không được ai thay thế hết?”
“Chúng tôi tuyệt đối không cho phép điều đó xảy ra”.
“Ông đang giẫm đạp lên cả giới võ đạo đấy?”
“Thần y Lâm, có phải là cậu quá ngông rồi không”.
Đám đông hét toáng lên, tỏ ra vô cùng giận dữ. Chiêm Nhất Đao cũng khựng người. Băng Thượng Quân khẽ lên tiếng: “Thừa thầy, không thể vi phạm được, nếu không sẽ khiến đám đông nổi giận”.
“Tôi biết! Nhất Đao, ông lui xuống, tôi sẽ đấu với Lâm Cốc”.
“Cậu Lâm, người này…không hề tầm thường, cậu không dễ đối phó đâu”, Chiêm Nhất Đao nhìn Lâm Cốc và lên tiếng.
“Ông cũng nhận ra à?”
“Vâng”.
“Yên tâm, tôi biết giữ chừng mực”, Lâm Chính thản nhiên lên tiếng rồi chắp tay sau lưng và bước lên.
Giang Nam Tùng thấy vậy bèn nhìn đồng hồ và hô lên: “Các vị tránh ra”.
Đám đông lập tức lùi ra để nhường chỗ cho hai nhân vật chính. Tất cả đều đổ dồn sự chú ý lên hai người này. Không còn ai lên tiếng nữa.