Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Lâm Chính nhìn chăm chăm. Anh không hề tỏ ra sợ hãi, chỉ đặt chéo hai cánh tay lên đầu.

Bùm…Lần này, Lâm Chính bay bật ra, đập mạnh xuống đất, trông vô cùng chật vật. Hai cánh tay anh bị nát bấy nhầy, người khác nhìn thấy mà cảm giác tê dại.

“Thần y Lâm”.

“Chủ tịch Lâm”.

Nhà họ Hạ hét lớn. Nhà họ Lương cũng cuống cả lên. Băng Thượng Quân khẽ tái mặt, lập tức bước tới nhưng bị Chiêm Nhất Đao ghì lại. Kết thúc rồi sao?”

“Chắc chắn rồi. Thần y Lâm đâu phải là đối thủ”.

“Hầy, tôi còn tưởng thế nào, tưởng là đặc sắc lắm cơ, không ngờ lại như thế này…”.

“Thần y Lâm khiến người khác thất vọng quá”.

Đám đông xung quanh xì xầm. Người nhà họ Lâm bật cười.


“Thần y Lâm bại rồi. Lần này cậu ta chết chắc rồi. Anh các chủ đã giúp nhà họ Lâm chúng tôi trừ được một mối họa lớn đấy”.

“Gia chủ chắc chắn sẽ vui mừng lắm, sẽ thưởng cho các chủ”.

“Lần này để xem Tề các chủ còn gì để nói không”.

Lâm Phi Anh mỉm cười: “Chuyện này không phải công lao của tôi mà là của chưởng sự Lâm Cốc. Sao tôi có thể tham công được”.

Đám đông không nói gì. Lâm Phi Anh bỗng hét lớn: “Lâm chưởng sự, đừng chần chừ nữa, mau giải quyết đi”.

“Được”, Lâm Cốc gật đầu, bước về phía Lâm Chính.

“Cuộc quyết đấu sinh tử, ai thắng ai thua, Thần y Lâm đã không còn khả năng chiến thắng nữa, tôi có thể lấy mạng của cậu được rồi nhỉ. Nói xong, ông ta giáng một chưởng như bom nổ về phía đầu của Lâm Chính…

Nguồn sức mạnh quá khủng khiếp ập tới như một cỗ máy giết người. Cú đấm này mà lĩnh trọn thì chắc là sẽ nát bấy nhầy.


Thế nhưng Lâm Chính trông vẫn vô cùng bình tĩnh. Hơn nữa, anh vẫn lựa chọn đưa hai cánh tay đã không còn ra hình người lên đỡ.

Đám đông ngơ ngác. Đây không còn là ngốc nữa mà là đang tự hủy hoại chính mình.

“Gã này có phải là thích bị ngược đãi không?”, một người lầm bầm.

Rầm! Luồng sức mạnh khủng khiếp lại dội xuống hai cánh tay của Lâm Chính. Anh bay bật ra sau, đập mạnh vào một tảng đá. Trong nháy mắt, tảng đã vỡ vụn, anh bị vùi lấp gọn bên trong đống đổ nát.

Đám đông trông vô cùng kỳ dị. Có người cười chế nhạo, có người tỏ ra đáng tiếc, có người thì lắc đầu…

Cảnh tượng này nằm trong dự tính của rất nhiều người. Chẳng có gì để nói…Thực lực giữa hai người họ cách biệt quá lớn.

“Cậu Lâm…”

Vài người hô lên. Băng THượng Quân lo lắng nói với Chiêm Nhất Đao: “Tiền bối, chúng ta cứ đứng vậy sao? Không làm gì à? Nếu cứ tiếp tục thế này thì…thầy sẽ bị đánh chết mất”.

“Chưa nghiêm trọng tới mức đó”.

Chiêm Nhất Đao trầm giọng. Tuy nhiên trông ông ta cũng căng thẳng: “Huống hồ chúng ta cũng chẳng giúp gì được. Nếu chúng ta làm loạn thì nhà họ Lâm sẽ viện cớ. Tới khi đó họ sẽ hiệu triệu thuộc hạ đối phó với cậu Lâm”.

Băng Thượng Quân im lặng. Tình cảnh thê thảm hiện tại của Lâm Chính khiến nhiều người vô cùng ngạc nhiên. Bọn họ vốn cho rằng Lâm Chính có thể giao đấu được vài chiêu với Lâm Cốc, thật không ngờ anh lại bị hạ gục dễ dàng như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận