“Cái gì?”, tất cả thất kinh. Lâm Phi Anh vội vàng nhìn ông ta. Họ thấy máu của Lâm Cốc có màu tím, nhỏ xuống đất phát ra tiếng kêu xì xì…
“Không hay rồi…Lâm chưởng sự bị phá công rồi”, Lâm Phi Anh trông vô cùng khó coi.
“Hả?”, cả nhà họ Lâm cũng tái mặt.
“Đây là …thuốc sao? Tôi bị phá công rồi sao? Sao có thể chứ? Không thể nào…”, Lâm chưởng sự cũng thất thần. Ông ta khó có thể chấp nhận được.
Ông ta ngẩng đầu nhìn Lâm Chính: “Có phải cậu đã lén hạ độc không? Chắc chắn là cậu đã hạ độc tôi. Tôi không hề bị phá công đúng không?”
Lâm Chính không hề trả lời, chỉ lấy ra một cây châm nữa và giờ lên cao.Lần này thì Lâm Cốc đã ngã phịch ra đất.
Mọi người cảm thấy vô cùng khó hiểu. Chuyện gì vậy? Tại sao Lâm Chính chỉ dùng có hai câu châm mà đã đánh bại được Lâm Cốc thế?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Màn quyết đấu này là thế nào?
Hiện trường trở nên xôn xao. Cảnh tượng quỷ dị thế này đám đông chưa thấy bao giờ.
Có người bỗng lên tiếng: “Lâm Cốc thua rồi. Thần y Lâm đã hóa giải dược lực trên người ông ta. Giờ không có dược lực gia trì thì ông ta thua chắc”.
Mọi người đồng loạt quay qua nhìn thì phát hiện ra có một người đàn ông đeo kính, đội mũ lưỡi trai. Người này kéo mũ xuống thấp nên không nhìn rõ mặt.
“Ông là ai mà dám sỉ nhục Lâm chưởng sự của chúng tôi?”
“Lâm chưởng sự chưa thua”, nhà họ Lâm không phục, vội cãi lại.
“Lâm Cốc thua rồi. Bởi vì trong lúc thần y Lâm và Lâm Cốc nói chuyện trước đó thì cậu ta đã phóng ra loại bột thuốc hóa giải dược lực của ông ta. Số bột thuốc này lan khắp cả đỉnh núi. Khi cậu ấy lấy ra cây châm thứ hai các vị có thấy không? Cây châm đã đổi màu, không còn là màu bạc nữa mà là màu xanh. Đó chính là khi cây châm tiếp xúc với đám bột thuốc tạo ra hiện tượng đó”, người đàn ông đeo kính điềm đạm nói.
Đám đông bàng hoàng.
“Thần y Lâm chỉ lấy ra hai cây châm nhưng là đòn chí mạng. Một cây châm để kiểm nghiệm thành phần thuốc của Lâm Cốc. Một cây châm nói cho mọi người biết cậu ta đã hóa giải được dược lực của ông ta. Mặc dù chúng không được ghim lên người Lâm Cốc nhưng chẳng khác gì ghim thẳng vào trái tim ông ta. Lâm Cốc thua rồi”, người đàn ông đeo kính bổ sung.
Lần này thì đám đông đã hiểu ra mọi chuyện. Cuộc chiến…đã kết thúc. Mọi ánh mặt đổ đổ dồn về phía Lâm Chính.
Lúc này còn ai mà không sợ thủ đoạn thâm sâu khó lường của anh nữa chứ?
“Trên đời này thật sự có thiên tài yêu nghiệt đến vậy sao? Thần y Lâm… Y thuật của cậu ta… quả là có thể sánh ngang với người đó!”.
“Cậu ta chỉ mới hơn hai mươi đã có bản lĩnh như vậy… tiền đồ sau này rất rộng mở…”.
“Phải chú ý đến cậu ta nhiều hơn”.
Phía ngoài đám đông, vài bóng người gìà nua thờ ơ nhìn Lâm Chính, thản nhiên nói.
Hiện trường xôn xao, tất cả mọi người đều tràn đầy vẻ khó tin.
Lương Huyền Mi che miệng, không nói nên lời.
Hạ Thu Ân nhảy cẫng hoan hô, Hạ Quốc Hải vuốt râu cười lớn.
Đám người Phương Hồng ủng hộ thần y Lâm vỗ tay khen hay.
Còn người nhà họ Lâm, ai nấy mặt mặt xám xịt, phẫn hận và không cam tâm.
Một người nhà họ Lâm không phục, quát khẽ: “Ai nói thần y Lâm đã thắng? Cho dù chưởng sự của chúng tôi bị hóa giải hiệu quả thuốc thì cũng chỉ là không còn sự tăng cường của thuốc mà thôi. Thực lực của chưởng sự chúng tôi cực kỳ đáng sợ, muốn giết một thần y Lâm bị thương nặng không phải dễ như trở bàn tay?”.
“Không sai!”.
“Nếu Lâm chưởng sự giết Lâm Chính thì vẫn sẽ là người chiến thắng!”.
“Bị phá hủy công sức thì tính là gì?”.
Người nhà họ Lâm hô hào.
Nhưng người đàn ông đeo kính đen lại hừ một tiếng: “Ấu trĩ, ngu xuẩn!”.