“Ngăn chặn? Phá hoại trận đấu sinh tử trước mặt nhiều người như vậy? Cậu muốn nhà họ Lâm chúng ta trở thành mục tiêu công kích của toàn bộ giới võ thuật, bị mọi người vây công đến diệt tộc hay sao?”, Lâm Phi Anh nghiến răng hét.
“Vậy… Vậy phải làm sao? Chúng ta cứ trơ mắt nhìn Lâm chưởng sự chết như vậy sao?”.
“Phải làm sao mới được?”.
Người nhà họ Lâm sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng.
Lâm Phi Anh cũng không còn cách nào khác, chỉ đành lấy điện thoại ra báo cáo chuyện này cho gia chủ.
Lúc này, Lâm Chính đã đứng trước mặt Lâm Cốc, tóm lấy Lâm Cốc.
Lâm Cốc không thể phản kháng, bị Lâm Chính xách lên như xách gà con.
Lâm Chính lấy châm bạc ra, lạnh nhạt nhìn Lâm Cốc.
Cây châm bạc tỏa sáng bảy màu dưới ánh mặt trời, vô cùng đẹp đẽ.
Lúc này, ai biết chút y thuật cũng biết ánh sáng bảy màu đó là kịch độc mà thần y Lâm đích thân điều chế.
Chạm vào ắt chết!
Thần y Lâm đã quyết định xử tử Lâm Cốc!
Mọi người ở đây không có ai dám nghi ngờ độc của thần y Lâm.
Anh có thể dễ dàng phân tích được thành phần thuốc tăng cường của đối thủ, trong chớp mắt đã giải trừ dược hiệu, cộng thêm điều trị vết thương của bản thân với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai.
Tất cả những thủ đoạn này cho thấy anh là một nhân vật chẳng khác nào thần tiên.
Độc do người như vậy luyện chế dùng với người khác, e rằng trên đời này không ai có thể giải được.
Lâm Cốc đã là người chết!
“Dừng tay!”.
Người nhà họ Lâm sốt ruột hét lên.
Nhiều người chạy đến ngăn cản.
“Khốn kiếp! Các người làm gì vậy? Muốn phá hoại quy tắc sao? Nếu vậy, người trên đời này sẽ cùng nhau diệt nhà họ Lâm!”.
Phó hội trưởng Ngô Khai Sầu của Hiệp hội Võ thuật lập tức đứng ra, lớn tiếng quát.
Ông ta vừa dứt lời, tất cả người nhà họ Lâm đều bị dọa sợ!
Người nhà họ Lâm không ai dám làm càn.
Lâm Phi Anh lạnh lùng nhìn Lâm Chính, vẻ mặt âm trầm tột độ, chỉ muốn lột da róc xương anh.
Nhưng đến lúc này rồi, ông ta cũng không còn cách nào khác, chỉ đành trơ mắt nhìn mọi chuyện tiếp diễn.
“Lui về hết đi! Không ai được phá hoại quy tắc!”, Lâm Phi Anh nghiêng đầu quát.
“Các chủ…”, người nhà họ Lâm khóc lóc.
“Tất cả lui xuống hết cho tôi!”, Lâm Phi Anh lại quát lớn.
Bọn họ mới không cam tâm lùi về sau.
Lâm Phi Anh không dám để nhà họ Lâm trở thành kẻ địch chung của toàn thiên hạ.
Người nhà họ Lâm không lên tiếng nữa, những người khác có quan hệ tốt với nhà họ Lâm cũng không dám lên tiếng.
Bọn họ chỉ đành trơ mắt nhìn Lâm Chính dùng châm bạc đâm lên người Lâm Cốc.