“Ông là ai?”, Lâm Chính hỏi.
“Khốn kiếp! Ngay cả Khổng Hằng Xuân Khổng Kỳ Thánh mà cũng không biết? Thần y Lâm, cậu muốn chết sao?”.
“To gan! Dám vô lễ với ông cụ Khổng vậy sao? Thần y Lâm, cậu muốn chết à?”.
Nhiều người lớn tiếng quát mắng Lâm Chính.
“Cậu Lâm, tốt nhất cậu đừng chọc giận người này, nếu không thì không có ích lợi cho cậu!”, Phương Hồng sốt ruột, vội vàng tiến tới, nhỏ giọng nhắc nhở.
“Người này là ai?”, Lâm Chính tò mò hỏi.
“Kỳ Thánh Khổng Hằng Xuân!”.
“Người được mệnh danh là Kỳ Thánh ở trong nước có đến mấy vị, huống hồ chơi cờ thì liên quan gì đến tôi? Tôi cũng đâu biết chơi cờ”, Lâm Chính nói.
“Cậu Lâm, cậu nói không sai, ông ta chơi cờ không liên quan đến cậu, nhưng thân phận của ông ta không chỉ đơn giản là chơi cờ. Cậu nghĩ những người đó tôn kính ông ta như vậy vì ông ta là Kỳ Thánh sao? Cậu sai rồi! Mọi người kính nể ông ta là vì thế lực sau lưng ông ta vô cùng to lớn, không phải ai cũng có thể tưởng tượng được”, Phương Hồng cực kỳ nghiêm túc nói.
“Thế nên chỗ dựa của Lâm Cốc chính là ông ta?”.
“Phải, khắp Yên Kinh ngọa hổ tàng long, cao thủ như mây, những nhà quyền quý có mặt khắp nơi, nhưng tồn tại thật sự không thể chọc giận cũng chỉ có vài người. Ông ta chính là một trong số họ!”, Phương Hồng nói.
“Thế sao?”.
Lâm Chính đã hiểu ra mọi chuyện.
Hóa ra đám người đó nói với Lâm Chính rằng trận quyết đấu sinh tử này anh chắc chắn sẽ thua là vì ông già này.
Có lẽ lần này ông ta đến đây là vì Lâm Cốc.
“Ông biết thế lực đằng sau Khổng Kỳ Thánh là gì không?”, Lâm Chính hỏi.
Phương Hồng lắc đầu: “Nhân vật ở cấp bậc đó chúng tôi không được tiếp xúc”.
“Không phải phô trương thanh thế đấy chứ?”.
“Cậu Lâm, cả đời Khổng Kỳ Thánh sống ở Yên Kinh, ông ấy là người thế nào có ai không biết. Phô trương thanh thế? Cậu cảm thấy có khả năng đó sao?”.
“Tôi biết rồi”.
Lâm Chính gật đầu.
“Tóm lại hi vọng cậu đừng xung động. Theo tôi thấy, tốt nhất cậu hãy làm theo lời Khổng Kỳ Thánh, thả Lâm Cốc ra, nể mặt ông ta. Kết quả trận đấu là cậu đã thắng, cậu có thể yên tâm rời đi, không có chuyện gì đâu”, Phương Hồng chua chát nói.
Lâm Chính im lặng không đáp, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Khổng Kỳ Thánh cũng không có nhiều kiên nhẫn.
“Cậu thanh niên, cậu không nghe thấy lời tôi nói sao? Mau thả Lâm Cốc ra rồi cút đi cho tôi!”, Khổng Kỳ Thánh lạnh lùng quát.
Ông ta dứt lời, mọi người xung quanh đều sợ hãi.
Không ai dám lỗ mãng, không ai dám lên tiếng.
Người nhà họ Lâm thì vui mừng không thôi.
Có Khổng Kỳ Thánh ra mặt, Lâm Cốc có thể có chuyện gì được?
Những người khác nhìn Lâm Chính với bộ dạng xem náo nhiệt, ai cũng thầm mắng anh đáng đời.