“Thần y Lâm sớm biết Lâm Cốc có chỗ dựa không thể giết mà còn dám đấu sinh tử với Lâm Cốc, lần này cho cậu ta biết mặt!”.
“Cưỡi hổ khó xuống! Theo tôi thấy, thần y Lâm quá tự đại, xem lần này cậu ta giải quyết thế nào”.
“Còn giải quyết thế nào nữa? Chịu thôi, đây là do cậu ta tự chọn!”.
Tiếng cười giễu cợt và châm chọc không ngừng vang lên.
“Thần y Lâm, cậu còn ngây ra đó làm gì? Không mau thả người!”, Lâm Phi Anh lên tiếng quát lớn.
“Thả người!”.
“Mau thả người!”.
Người nhà họ Lâm la hét, hùng hổ dọa người.
Đám người Lương Huyền Mi, Hạ Quốc Hải vô cùng sốt ruột, nhưng không thể làm gì hơn.
Dù sao ngay cả Khổng Kỳ Thánh cũng đã ra mặt, bọn họ đâu thể chống đối với nhân vật lớn như ông ta.
“Thần y Lâm, cậu nhìn thấy chưa? Cậu… không thể thắng được đâu, tôi có người bảo vệ! Tôi có chỗ dựa! Trước mặt người bảo vệ tôi, dù là hội trưởng Hiệp hội Võ thuật Giang Nam Tùng cũng chỉ có thể cúi đầu. Quy tắc quyết đấu sinh tử từ ban đầu đã vô dụng với tôi, nhưng với cậu thì lại sinh hiệu. Thần y Lâm, thắng thua đã định, dù cậu đã chuẩn bị mọi thứ, lên kế hoạch mọi thứ, sắp đặt mọi thứ, nhưng cuối cùng vẫn không thắng được. Bởi vì đây không phải trận chiến dựa vào sức người là có thể giành chiến thắng! Cậu thua rồi! Thần y Lâm, hãy thả tôi ra đi! Ha ha ha…”, Lâm Cốc cười đắc ý, giễu cợt nhìn Lâm Chính.
Ông ta thừa nhận thủ đoạn của Lâm Chính quả thật rất cao siêu, y thuật rất đáng kinh ngạc.
Nhưng trận chiến sinh tử này không chỉ so đấu về y thuật, mà còn so cả thế lực đằng sau.
Mọi người đều nhìn chằm chằm Lâm Chính, nhìn xem lúc nào anh thả người.
Tuy nhiên, nếu anh thả người thì cũng đồng nghĩa khuất phục.
Vậy thì người chiến thắng chính là Lâm Cốc!
Thần y Lâm sẽ hoàn toàn thân bại danh liệt.
Còn nếu không thả, chờ đợi anh chỉ có cái chết!
Vậy thì nên làm sao mới được?
Không ai biết được.
Lâm Chính vẫn tóm chặt lấy Lâm Cốc một lúc lâu không buông tay, dường như còn đang suy nghĩ gì đó.
“Cậu còn ngây ra đó làm gì? Thả người đi!”, Lâm Phi Anh nhíu mày, cảm giác có điều không ổn, lập tức hét lên.
“Cậu thanh niên, chẳng lẽ cậu muốn tôi nhắc lại lần thứ ba nữa sao? Còn không thả người?”, Khổng Kỳ Thánh cũng bực tức, giọng nói lạnh lùng nghiêm túc hơn.
Đúng lúc đó, Lâm Chính đột nhiên ngẩng đầu, hờ hững nhìn Khổng Kỳ Thánh, miệng thốt ra ba chữ.
“Dựa vào đâu?”.
Ba chữ đơn giản làm tất cả mọi người kinh ngạc.
Dựa vào đâu?
Thế mà có người dám nói ba chữ đó với Kỳ Thánh Khổng Hằng Xuân?
Người đó nhất định là kẻ ngốc!
Nhất định là kẻ điên!
Nhiều người mở to mắt, há to miệng, không tin nổi nhìn Lâm Chính.