“Chẳng lẽ là… cấm địa?”.
“Không… trong cấm địa không có ghi chép về Hào Độc…”.
“Thần y Lâm… Sao… cậu lại biết Hào Độc? Sao cậu biết?”.
Lâm Cốc gào lên, giống như phát điên.
Lâm Chính hờ hững nhìn ông ta, im lặng khoảng năm sáu giây, sau đó mới bình thản nói: “Lý do rất đơn giản, vì tôi xuất thân từ nhà họ Lâm”.
Nghe được câu nói đó, cả người Lâm Cốc giống như mất đi linh hồn, miệng há to, ngây ngốc nhìn Lâm Chính.
Ông ta gian nan đưa tay chỉ vào Lâm Chính, run lẩy bẩy, còn định nói gì đó.
Nhưng… lúc này ông ta đã không thể nói ra được nửa chữ.
Độc lực của Hào Độc giống như dòng điện lan ra khắp người ông ta, phá hoại tất cả bộ phận trong người ông ta.
Đây là một loại kịch độc không thể xoay chuyển.
Người trúng độc đến thần tiên cũng khó cứu.
Dù y thuật của nhà họ Lâm cao siêu cũng không thể cứu sống người trúng độc này.
Cuối cùng, trước sự bình tĩnh quan sát của Lâm Chính, Lâm Cốc không cam tâm ngã xuống đất, hoàn toàn không còn hơi thở.
Đỉnh núi Yên Long tràn ngập yên tĩnh.
Mọi người ngơ ngác nhìn cảnh đó, ai nấy đều hoang mang, đầu óc trống rỗng, không thể tiếp nhận.
Không ai nói được tiếng nào.
Không ai làm được bất cứ hành động nào.
Một lúc lâu sau, Lâm Chính mới chậm rãi quay người lại, nói với Giang Nam Tùng: “Hội trưởng Giang, Lâm Cốc đã chết, ông có thể tuyên bố người chiến thắng trận quyết đấu này là ai rồi!”.
Giang Nam Tùng bừng tỉnh, sững sờ nhìn Lâm Chính. Ông ta không phải là kẻ ngốc. Tình hình này còn tuyên bố cái dắm à? Ông ta quay qua nhìn Khổng Kỳ Thánh.
Nhưng lúc này Khổng Kỳ Thánh không còn nổi giận nữa. Ông ta đột nhiên trở nên bình tĩnh, nhìn chăm chăm Lâm Chính giống như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Tư thế đó khiến cho người khác cảm thấy sợ hãi. Rất nhiều người thầm cầu nguyện cho Lâm Chính. Vì anh đã đắc tội với một đại Phật khủng khiếp như vậy cơ mà. Lâm Chính của lúc này có khác gì một kẻ đã chết đâu.
“Ông Khổng bớt giận. Cậu Lâm còn trẻ, chưa hiểu sự đời mới có hành động lỗ mãng như vậy. Mong ông cho cậu ấy một cơ hội”, Phương Hồng không dám do dự, lao lên cúi mình nói với Khổng Hằng Xuân.
Thế nhưng Khổng Hằng Xuân chỉ thản nhiên đáp lại: “Phương Hồng, ông đứng qua một bên. Chuyện này không có liên quan gì tới ông hết”.
“Ông Khổng”, Phương Hồng lắp bắp.
“Sao thế Phương Hồng? Gia đình ông định rời khỏi Yên Kinh hay sao? Muốn tới nơi khác sống à?”, Khổng Hằng Xuân đột nhiên nói.
Một câu nói vô cùng đơn giản thôi nhưng khiến cho Phương Hồng phải tái mặt. Đó là sự uy hiếp trắng trợn mà.
Rời khỏi Yên Kinh còn sống được sao? E rằng đến mạng còn chẳng giữ được nữa là…Phương Hồng biết rất rõ về Khổng Hằng Xuân. Người này mà tức lên thì chẳng ai cản nổi.
“Điều này…”, Phương Hồng không biết phải nói gì.