Hạ Quốc Hải cũng vội bước tới cầu xin. Nhưng kết quả vẫn chẳng khá khẩm hơn. Khổng Hằng Xuân của lúc này đã không còn nghe ai nữa rồi.
Ông ta đã nổi giận. Dù ông ta không thể hiện ra ngoài.
Khổng Hằng Xuân bảo người khác đẩy xe lăn tới chỗ Lâm Chính. Lâm Chính lẳng lặng nhìn.
Khổng Hằng Xuân lạnh lùng lên tiếng: “Nhóc! Cậu có biết Lâm Cốc là người thế nào đối với tôi không?”
“Không biết”, Lâm Chính lắc đầu.
“Là ân nhân của tôi – ân nhân cứu mạng”.
“Vậy à”.
“Ba năm trước, tôi mắc bệnh kỳ lạ, chẳng sống được bao lâu. Tôi đã đi khắp nơi tìm danh y nhưng không ai cứu được. Khi tôi sắp rơi vào tuyệt vọng thì Lâm Cốc xuất hiện, kéo tôi về tử Quỷ Môn Quan. Cậu có biết, nếu ba năm trước tôi chết thì sẽ có hậu quả gì không?”
“Ông chết rồi mà con quan tâm tới hậu quả gì chứ?”
“Đương nhiên là quan tâm. Nếu ba năm trước tôi mà chết thì toàn bộ người thân, bạn bè của tôi đều bị chết thảm. Không còn một ai có thể sống sót. Tôi mà chết thì gia tộc sẽ bị tuyệt diệt. Cậu hiểu chứ?”, Khổng Hằng Xuân lạnh lùng nói.
“Ồ? Nghiêm trọng như vậy cơ à?”, Lâm Chính khá bất ngờ.
“Vì vậy cậu không chỉ giết người cứu mạng tôi mà còn là giết người cứu mạng cả gia tộc của tôi. Cậu nói xem…tôi phải đối xử với cậu như thế nào đây?”, Khổng Hằng Xuân quát lớn.
“Vậy ông định thế nào?”
“Tôi là người thẳng thắn, nợ thì phải trả. Cậu giết ân nhân của tôi thì giờ tôi sẽ lấy cậu để tế ông ấy. Chắc không thành vấn đề chứ?”, Khổng Hằng Xuân hừ giọng.
“Đương nhiên đối với ông không thành vấn đề, nhưng đối với vãn bối mà nói thì không công bằng. Tôi chỉ hoàn thành một màn quyết đấu, tôi đấu vì mạng sống của mình. Chỉ vậy thôi, lẽ nào tôi lại sai sao?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Đó là chuyện của cậu. Người trẻ, giờ tôi chỉ nói một lần thôi. Nếu cậu không chịu tự kết liễu tại đây thì tôi sẽ không động đến bạn bè, người thân của cậu. Nếu như cậu vẫn cứng đầu muốn chống đối lại tôi thì cậu không chỉ không giữ được mạng mình mà tất cả những người bên cạnh cậu cũng sẽ sống không bằng chết. Đây là lời cảnh cáo của tôi dành cho cậu. Và cũng chỉ nói duy nhất một lần. Cậu suy nghĩ cho kỹ”.
Nói xong ông ta quay người rời đi. Lâm Chính dửng dưng nhìn ông ta: “Ông lại uy hiếp tôi đấy à?”
“Tôi cảm thấy tôi có tư cách làm như thế”, Khổng Hằng Xuân nói giọng khàn khàn.
“Xem ra chúng ta không còn gì để nói nữa rồi”
“Xem ra tôi đã phí lời rồi”, Khổng Hằng Xuân lắc đầu, tiếp tục di chuyển xuống núi.
Có người chạy tới, đẩy xe cho ông ta. Đúng lúc này, có hai người bước ra đi về phía Lâm Chính.
Hai người mặc trang phục đời Đường, khí tức phát ra vô cùng hùng hậu. Họ kẹp Lâm Chính ở giữa. Rõ ràng là những người bên cạnh Khổng Hằng Xuân toàn là cao thủ.
Ông ta đã quyết định ra tay thì sẽ không do dự. Hơn nữa không chỉ có vậy, họ cũng bắt đầu điều tra những người ở quanh anh. Bao gồm toàn bộ bạn bè người thân. Khổng Hằng Xuân mà đã báo thù thì không thể nào chỉ báo thù một người.
“Hai vị này, có lẽ chính là thuộc hạ của ông Khổng nhỉ?”, có người hỏi nhỏ.
“Họ mà ra tay thì sao thần y Lâm có thể sống được chứ?”
“Đúng vậy”.
Nhưng cũng có người tò mò hỏi: “Các vị, ông Khổng phá vỡ quy tắc võ đạo, ông ta…không sợ người của giới võ đạo lên tiếng sao?”