Rời khỏi nơi thị phi này càng sớm càng tốt.
Còn về Khổng Kỳ Thánh? Ai thèm quan tâm nữa chứ!
Mạng sắp mất luôn rồi, còn muốn nịnh nọt lấy lòng đối phương sao?
Tuy nhiên, khi những người này chuẩn bị rút lui, mới tuyệt vọng phát hiện Chiêm Nhất Đao đã chặn đường xuống núi.
Không ai có thể rời đi.
“Thần y Lâm, cậu thật to gan! Sao nào? Chẳng lẽ cậu định giết hết những người trên đỉnh núi sao?”, khuôn mặt Lâm Phi Anh hết sức dữ tợn, nhìn chằm chằm Lâm Chính rồi gào lên.
“Thú vị! Thú vị đấy!”
Giang Nam Tùng không nói nhiều, ông ta lấy điện thoại di động ra và bấm số.
Có vẻ như ông ta định gọi người đến.
Nhưng Khổng Hằng Xuân lại không hề sợ hãi.
Ông ta liếc nhìn Chiêm Nhất Đao đang đứng trước mặt mình, sau đó xoay xe lăn, nhìn về phía Lâm Chính, lạnh lùng nói: “Thần y Lâm! Đây là con đường cậu chọn. Nếu cậu đi bước thứ nhất thì không có cơ hội nói hối hận nữa đâu, cậu biết chứ?”
“Tôi còn được lựa chọn sao?”, Lâm Chính hỏi lại.
“Đương nhiên cậu được lựa chọn, vốn dĩ cậu có thể yên lặng rời khỏi thế giới này, nhưng bây giờ, e rằng không được rồi”.
Khổng Hằng Xuân nói với vẻ mặt không chút biểu cảm, sau đó ông ta đưa mắt liếc nhìn hai cao thủ tuyệt thế đang đứng trước mặt Lâm Chính.
Trong nháy mắt, hai cao thủ tuyệt thế xông về phía Lâm Chính!
Khổng Hằng Xuân ra tay rồi!
Ông ta muốn xử lý Lâm Chính!
Khoảnh khắc hai cao thủ tuyệt thế lao về phía Lâm Chính, vài tên võ sĩ thân hình đáng sợ ngay lập tức bao vây Khổng Hằng Xuân, nhằm đề phòng Chiêm Nhất Đao!
Khuôn mặt Chiêm Nhất Đao căng cứng, ông ta muốn tóm gọn Khổng Hằng Xuân ngay lập tức.
Nhưng lúc này, giọng nói của Lâm Chính vang lên.
“Nhất Đao, ông không cần ra tay, để tôi!”
Chiêm Nhất Đao sửng sốt.
Ông ta ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy cơ thể Lâm Chính giống như một trận cuồng phong, đánh thẳng về phía hai người đang công kích, hai cánh tay anh như sắt thép, hung hăng quét về phía bọn chúng.
Hai người tấn công hai bên trái phải, vốn dĩ muốn dùng cánh tay chống lại đòn công kích của Lâm Chính, nhưng sau khi va chạm, hai người bị đánh văng, đồng thời tim đập thình thịch.
“Thực lực của tên này cực kỳ kinh người! Đừng đánh tay không với hắn! Dùng vũ khí đi!”, một người hét lên.
Người còn lại không dám do dự, lập tức rút kiếm từ thắt lưng bên hông.
Xoẹt!
Hắn rút ra một thanh kiếm dài mềm mỏng và sắc bén, hung hăng đâm về phía cổ họng của Lâm Chính như một con rắn độc.
Người còn lại lắc cánh tay, một con dao găm màu đen kỳ dị được rút ra từ trong ống tay áo, tay hắn năm chặt rồi đâm thẳng về phía tim Lâm Chính.
Cả hai đều đâm vào chỗ hiểm, muốn dồn Lâm Chính vào chỗ chết.