Khổng Hằng Xuân ngồi trên xe lăn, sững sờ trợn tròn mắt, khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn vô cùng kinh hoàng.
Những người còn lại cũng chết lặng.
“Sao có thể chứ? Hai cao thủ tuyệt thế bên cạnh ông Khổng… vậy mà lại không phải là đối thủ của thần y Lâm sao?”, Lâm Phi Anh cũng thấy khó tin.
Ông ta đã nghe nói về hai người này!
Nghe nói, hai người này đã đi theo Khổng Kỳ Thánh suốt bốn mươi năm, Khổng Hằng Xuân có danh hiệu là Khổng Kỳ Thánh, cả đời chuyên tâm nghiên cứu thuật đánh cờ, hai người này muốn dựa vào cờ để học võ, tu luyện ở cấp bậc võ học cao hơn.
Đến nay, võ thuật của hai người đã đạt tới một trình độ không thể diễn tả bằng lời, cũng đã đạt tới đỉnh cao không thể miêu tả.
Đặc biệt là trong vài năm qua, cả hai đã theo Khổng Hằng Xuân vào Nam ra Bắc, đánh bại rất nhiều cao thủ mạnh trên thế giới, hơn nữa còn giành chiến thắng một cách dễ dàng.
Theo lý mà nói, nếu hai người cùng nhau ra tay, cho dù không giết được thần y Lâm thì ít nhất cũng có thể dây dưa kéo dài thời gian, cho dù thua cũng sẽ không thua thảm hại mới đúng!
Nhưng tại sao bây giờ… bọn họ lại chết ngay tại chỗ?
Là bởi vì thực lực của bọn họ quá kém… hay vì thần y Lâm quá mạnh?
Không ai có thể hiểu nổi…
Hai người này đã chết, không còn ai có thể ngăn được thần y Lâm.
Lâm Chính hơi nghiêng đầu nhìn về phía Khổng Hằng Xuân.
Lúc này, Khổng Hằng Xuân không còn bình tĩnh nữa.
Lâm Chính tiến lên một bước, đi thẳng về phía đó.
Người trên đường không ai dám ngăn cản anh.
Mọi người nhìn Lâm Chính với ánh mắt đầy sợ hãi và bàng hoàng.
Cứ như nhìn thấy ma quỷ!
Lâm Chính không bị cản trở.
“Dừng… dừng lại!”
Giang Nam Tùng sốt ruột, lập tức hét lên.
Nhưng Lâm Chính không thèm để ý đến ông ta.
Bụp bụp bụp!
Lúc này, một đám đông chạy đến bên cạnh Khổng Hằng Xuân, bao vây bảo vệ ông ta.
Thoạt nhìn, đều là người nhà họ Lâm.
“Thần y Lâm, chúng ta cần nói chuyện!”, Lâm Phi Anh nghiêm túc nói.
“Tôi không có gì nói với các người, tôi khuyên ông lập tức tránh ra, nếu không ông sẽ chết trước Khổng Hằng Xuân đấy”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Thần y Lâm! Ông Khổng là ân nhân của nhà họ Lâm, nếu cậu muốn động vào ông Khổng, nhà họ Lâm chắc chắn sẽ không ngồi yên. Có điều, tôi thấy chuyện này cũng không cần thiết phải phát triển đến bước đường này, sao không bình tĩnh nói chuyện với nhau, giải quyết êm đẹp chuyện này trước đã? Nếu cậu cứ cố chấp chém giết thì sau khi rời khỏi đỉnh núi Yên Long, còn ai trên thế giới có thể tha cho cậu? Thần y Lâm, cậu đâu cần phải đối đầu với cả thế giới! Cậu là người thông minh thì có lẽ cậu hiểu làm vậy không có lợi gì cho cậu, mong cậu hãy cân nhắc những điều được và mất!”, Lâm Phi Anh nghiêm túc nói.
Lâm Chính im lặng.
Thấy vậy, Lâm Phi Anh vui mừng khôn xiết.