Mọi người đều run lẩy bẩy.
Cảm giác mình như đang ở trong một cuộc thẩm vấn và phán xét.
Mà người xét xử là thần y Lâm.
“Ông Khổng, tiếp theo đến lượt món nợ của chúng ta rồi”.
Lâm Chính xoay người lại nói với ông lão trên xe lăn.
Dưới chân núi Yên Long, rất nhiều chiếc xe đang chạy đến.
Có những chiếc xe hơi sang trọng tư nhân, cũng có vài chiếc xe có màu đặc biệt.
Đường núi quanh co, cộng thêm mấy chiếc xe trước đó đã lái lên núi chặn lại, mọi người muốn lên núi thì chỉ có thể đậu xe ở đây rồi đi bộ lên.
“Đại thống lĩnh Trịnh? Sao ông lại đến đây?”
Vài người vừa bước xuống xe đều mừng rỡ, vội chạy đến khi nhìn thấy Trịnh Nam Thiên bước xuống từ chiếc xe có màu đặc biệt.
“Xảy ra chuyện lớn như vậy, tôi sao có thể không đến được? Mọi người làm gì ở đây? Sao lại tụ tập hết ở đây vậy?”, sắc mặt Trịnh Nam Thiên cũng rất khó coi, lạnh lùng hỏi.
“Chẳng phải chúng ta lên đây cứu người sao? Thần y Lâm điên rồi! Muốn mở trận đại sát ở trên đó, sao chúng tôi có thể để anh ta làm loạn chứ?”
“Đúng thế, tôi vừa nhận được một cuộc điện thoại nói là thần y Lâm dùng thủ đoạn hèn hạ khiến Lâm Cốc của nhà họ Lâm chết, trên đó không ai có thể ngăn cản được anh ta. Bây giờ anh ta kiêu ngạo đến mức xem thường cả hội trưởng Hiệp hội Võ thuật – Giang Nam Tùng. Anh ta định có thù tất báo, muốn giết hết tất cả những người không tuân theo lệnh của anh ta. Đại thống lĩnh Trịnh, ông có thể đến thì tốt quá, có ông ở đây, tôi tin thần y Lâm sẽ không dám làm gì”.
“Nói đúng lắm! Thần y Lâm đang coi trời bằng vung”.
“Tuyệt đối không thể để thần y Lâm muốn làm gì cũng được”.
“Đại thống lĩnh Trịnh, ông không thể bàng quan đứng nhìn chuyện này”.
Mọi người đều căm phẫn nói.
Sao Trịnh Nam Thiên lại không biết chuyện ở trên đó chứ?
Lúc ông ta nhận được tin tức cũng hết hồn.
Thật ra ông ta cũng vừa về đến Yên Kinh, vừa mới đến Yên Kinh đã nhận được tin Lâm Chính sẽ sống chết với Lâm Cốc, Trịnh Nam Thiên biết rất rõ lai lịch của Lâm Cốc, đằng sau người này là cao thủ đánh cờ Khổng Hằng Xuân, đâu phải là người mà người thường có thể chọc đến chứ?
Trịnh Nam Thiên vốn dĩ cầu mong Khổng Kỳ Thánh đừng đến núi Yên Long, nếu không sẽ xảy ra chuyện cực kỳ không tốt.
Ông ta vẫn khá hiểu rõ tính cách của Lâm Chính.
Ai ngờ chuyện lại đúng như những gì ông ta lo lắng.
Thế là ông ta vội vã bỏ hết mọi công việc trong tay xuống, nhanh chóng chạy đến đây.
Nhưng vừa đến đây thì đã nhìn thấy cảnh tượng này, Trịnh Nam Thiên cũng căng thẳng.
Chi viện của những gia tộc, thế lực đó và các nhân vật tầm cỡ ở Yên Kinh cũng đến, thật ra về tình về lý thì ngoài những người này, ở đây còn có khá nhiều nhân vật đáng sợ.
Đây đều là những nhân vật lánh đời ít được biết đến nhưng rất khủng bố.
Lần này thế mà cũng kinh động đến cả họ.
Đủ để thấy tình hình ở trên đó nghiêm trọng đến mức nào.