Trịnh Nam Thiên hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: “Chuyện ở núi Yên Long sẽ do chính phủ giải quyết, bây giờ tôi sẽ bảo người phong tỏa ngọn núi, ai chưa được cho phép thì không được đến đây, rõ chưa?”
“Cái gì?”
Mọi người sửng sốt.
“Đại thống lĩnh Trịnh, chuyện này…”
“Yên tâm đi, tôi sẽ đảm bảo người thân bạn bè của mọi người an toàn. Để không xảy ra rắc rối không cần thiết và giữ gìn trật tự, phong tỏa ngọn núi này cũng là quyết định mà chính phủ đã suy xét nhiều lần”.
Trịnh Nam Thiên nói, sau đó xoay người dẫn người đi lên núi, đồng thời rất nhiều chiến sĩ vác súng trên vai chặn lại đường lớn, cấm không cho ai lên núi.
Hành động này khiến không ít người tức giận mắng chửi.
Nhưng do là chính phủ yêu cầu nên không ai dám làm gì.
Lòng Trịnh Nam Thiên như lửa đốt, gần như chạy lên núi với các chiến sĩ.
Tình hình trên đỉnh núi cũng vô cùng vi diệu.
Lâm Phi Anh bị ép buộc nhảy xuống vách núi, Võ Hoàng điên tiết, mặt mày đỏ bừng tức giận trợn mắt nhìn Lâm Chính nhưng không dám ra tay.
Những người khác cũng như thế.
Cao thủ liên tục bị chém chết.
Những người còn lại có đánh cũng không đánh lại Lâm Chính, thân phận lại càng khó là đe dọa được anh, chỉ đành đứng đó run rẩy, để mặc người ta ức hiếp.
Dĩ nhiên bây giờ người lo sợ nhất không phải là người nhà họ Lâm, mà là Khổng Hằng Xuân.
Ông ta ngồi trên xe lăn, sắc mặt cực kỳ khó coi, nhìn chằm chằm bóng người đang bước đến.
Người chắn trước mặt ông ta muốn bảo vệ ông ta run cầm cập.
Thật ra họ cực kỳ sợ Lâm Chính.
Nhưng nhiệm vụ vẫn còn, họ không dám trốn tránh.
“Tránh ra hết đi”.
Khổng Hằng Xuân hít sâu một hơi, nói với người ở trước mặt.
“Ông cụ Khổng”.
“Ông cụ Khổng…”
Mọi người quay đầu ngạc nhiên nói.
“Đều tránh ra hết đi, tôi đã sống đến tuổi này rồi, có bão táp nào mà chưa từng gặp đâu? Chỉ một thằng nhóc mà có thể dọa được tôi à?”, Khổng Hằng Xuân nói.
Mọi người đều nhìn nhau, cuối cùng vẫn tản ra.
Gương mặt Khổng Hằng Xuân hiện lên vẻ kiên định, nghiêm túc nhìn Lâm Chính đi bước đến, không hề sợ hãi.
Mặc dù được gọi là cao thủ đánh cờ nhưng không phải thánh nhân, không thể không cảm thấy sợ.
Nhưng khả năng điều chỉnh tâm trạng của ông ta rất tốt, nếu không không thể có được thành tích như vậy trong con đường đánh cờ.
“Cuộc đời giống như một ván cờ, nhưng Khổng Hằng Xuân tôi đánh ván cờ này không suôn sẻ. Hôm nay tôi đã đi sai nước cờ, không thể hối hận được. Chàng trai trẻ, nếu cậu ra tay thì cứ việc, nhưng tôi phải nói cho cậu biết, nước cờ này của cậu cũng không phải nước cờ hay đâu”, Khổng Hằng Xuân nghiêm túc nói.