Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

“Có phải nước cờ hay hay không cũng không thể nói trước khi hạ cờ được. Nếu đời người là một ván cờ, có ai có thể biết được kết cục? Có ai mà có thể bước đi nào cũng đánh được nước cờ tốt nhất đâu? Chẳng qua là mỗi bước đi đừng hối hận, đừng tiếc nuối, nếu hạ cờ còn lo trước lo sau thì sao có thể chơi tốt ván cờ này?”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Hừ, nghé con mới sinh chẳng biết sợ cọp, cậu sẽ hối hận”, Khổng Hằng Xuân lạnh lùng nói.

“Chuyện sau này thì hãy để sau rồi nói, ông Khổng, tôi và ông đã thành kẻ thù, nếu tôi để ông đi thì những người bên cạnh tôi sẽ càng không an toàn. Chuyện đã đến nước này, tôi chỉ có thể tiễn ông đi trước. Ông không có ý kiến gì chứ?”

Lâm Chính lạnh nhạt nói, sau đó không biết anh lấy đâu ra một cái bình sứ và một cây châm bạc, đổ chất lỏng trong bình sứ lên cây châm bạc.

Thoáng chốc cây châm bạc tỏa ra ánh sáng rực rỡ, đẹp đẽ hoa lệ.

Nhưng mọi người đều biết cây châm bạc này chắc chắn là cây châm độc nhất của thần y Lâm.

Khổng Hằng Xuân sửng sốt nhìn cây châm bạc, ông ta mím môi, còn muốn nói gì đó.

Nhưng dường như Lâm Chính không muốn lãng phí thời gian nữa.

Anh bỗng đưa tay ra bóp cổ Khổng Hằng Xuân, kéo ông ta ra khỏi xe lăn, một cánh tay để ở cổ ông ta, tay còn lại giơ cây châm bạc chuẩn bị đâm vào ông ta.

“Đừng!”


“Ông cụ Khổng”.

“Không…”

Rất nhiều người ở đó đều thất thanh kêu lên.

Không có tác dụng!

Lâm Chính đã muốn giết người, anh không thể tha cho Khổng Hằng Xuân.

Vì người này dám dùng người bên cạnh anh để uy hiếp anh.

Đây là điều cấm kỵ của Lâm Chính.

Thế nên anh không thể nương tay.

Nhưng ngay khi cây châm bạc sắp đâm vào người Khổng Hằng Xuân, một giọng nói tức giận vang lên.


“Cậu Lâm! Mau dừng tay lại”.

Lâm Chính nhíu mày, dừng tay lại.

Trịnh Nam Thiên dẫn theo các chiến sĩ của mình chạy lên đỉnh núi.

Trịnh Nam Thiên khàn giọng gào lên: “Cậu Lâm, đừng làm loạn, dừng tay lại”.

Nhìn thấy chiến sĩ xông lên đỉnh núi, người trên đỉnh núi đều vui mừng khôn xiết.

“Đại thống lĩnh Trịnh! Là đại thống lĩnh Trịnh”.

“Họ đến rồi”.

“Ha ha, chúng ta được cứu rồi”.

“Ông trời có mắt! Ông trời có mắt! Ha ha…”

Mọi người mừng rỡ nhảy cẫng lên, ai nấy cũng vui mừng đến mức cả người run rẩy.

Bộ đội đã đến, tất nhiên họ được cứu.

Họ không tin Lâm Chính còn dám chống đối với chính phủ.

“Thần y Lâm, bây giờ quan chức đến rồi. Cậu còn không mau thả ông Khổng ra. Sao vậy? Cậu còn muốn thách đấu à? Lá gan của cậu lớn thật đấy”, Giang Nam Tùng lập tức đứng dậy tức giận nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận