Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Lâm Chính nhìn ông ta, lạnh nhạt nói: “Ông vẫn nên suy xét đến tình cảnh của mình đi, dù tôi có tha cho ông ta, còn ông thì sao? Ông đã từng nghĩ đến chưa?”

Giang Nam Tùng run rẩy, ngạc nhiên chỉ vào Lâm Chính: “Sao nào? Cậu… cậu còn dám động vào tôi à?”

“Hiện giờ tôi muốn động vào ai thì động vào người đó, có vấn đề gì sao?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.

Giang Nam Tùng há miệng, nghẹn họng không nói được gì.

“Cậu Lâm, cậu không thể cố chấp như vậy. Cậu có biết hội trưởng Giang là ai không? Cậu có biết những người đứng ở đây đều là người thế nào không? Cậu có biết hiện giờ cậu đang bắt giữ ai không? Mau thả họ ra đi, đừng gây thêm sai lầm lớn nữa”, Trịnh Nam Thiên hét lên.

“Thống lĩnh Trịnh, nếu ông đến đây để làm sứ giả hòa bình thì tôi khuyên ông nên bỏ cuộc đi, hôm nay tôi không đếm xỉa đến điều gì cả. Tôi đã đắc tội rất nhiều người có quyền lực ở đây, còn đắc tội với Khổng Hằng Xuân. Nếu tôi để họ sống sót ra khỏi đây, tôi chịu tội không nói rồi, nhưng người thân, bạn bè bên cạnh tôi cũng sẽ bị liên lụy. Nếu đã thế thì tại sao tôi không giết họ ở đây, có lẽ, như thế có thể giảm thiểu tổn thất đến mức thấp nhất”, Lâm Chính không cảm xúc nói.

Nghe thế, mọi người đều thấy ớn lạnh.

“Cậu Lâm, cậu đừng nghĩ vậy, thế này nhé, tôi đảm bảo nếu cậu thả người đi thì sẽ không có ai ở đây truy cứu vấn đề này nữa. Thế nào?”, Trịnh Nam Thiên vội vàng nói.


“Thống lĩnh Trịnh, chuyện đã đến nước này, tôi sẽ không tin bất kỳ ai nữa. Huống gì ông ở đây, e là cũng không ai có bản lĩnh lớn như vậy? Nếu không sao ông lại đến vào lúc này?”, Lâm Chính lạnh nhạt nói.

Sắc mặt Trịnh Nam Thiên thay đổi, không biết đáp lời thế nào.

Đúng thật là nếu ông ta có thể bản lĩnh hơn người thì đâu xuất hiện vào lúc này? E là ông ta phải ra mặt ngăn Lâm Chính lại khi anh muốn đánh với Lâm Cốc.

Thực chất Trịnh Nam Thiên cũng có nỗi khổ của ông ta.

“Nơi này là Yên Kinh, mặc dù thống lĩnh Trịnh ông vào ra sinh tử trong quân đội, lập được chiến công lớn, công lao xuất sắc, danh tiếng cực cao nhưng ở trong vùng nước sâu này, cho dù là ông thì cũng không có bao nhiêu quyền lực. Tôi biết nên tôi cũng không trách ông”, Lâm Chính nói.

“Dù là thế, cậu cũng không nên cực đoan như vậy. Cậu Lâm, cậu làm thế là đang tự đâm đầu vào chỗ chết. Huống gì giết họ, người thân và bạn bè của cậu có được an toàn không? Đằng sau bọn họ đều có rất nhiều người có thực lực, đại diện cho vô số quyền lực. Nếu những người này chết, người đứng sau họ chắc chắn sẽ không bỏ qua cho người thân và bạn bè của cậu, như thế chẳng phải cậu càng làm cho vấn đề thêm nghiêm trọng hơn sao?” Trịnh Nam Thiên lại thuyết phục.

Lâm Chính khẽ gật đầu: “Ông nói có lý lắm, thế nên tôi cũng không định chỉ giết đám người này”.

Anh vừa dứt lời, sắc mặt mọi người đều trở nên sợ hãi.


Trịnh Nam Thiên cũng run bần bật, trợn to mắt nhìn anh: “Cậu Lâm, cậu… cậu muốn làm gì?”

Lâm Chính không nói gì, chỉ lấy điện thoại ra gọi vào một số điện thoại.

Mọi người đều nhìn chằm chằm động tác của anh, không dám lên tiếng.

Năm giây sau, điện thoại được kết nối.

“Chủ tịch Lâm”, đầu bên kia điện thoại là giọng nói cung kính của Mã Hải.

“Bây giờ bắt đầu, tôi muốn ông sử dụng hết tài chính và nhân lực của Dương Hoa làm một việc cho tôi”.

“Chủ tịch Lâm cứ dặn dò”.

“Tôi muốn ông điều tra thân phận, lai lịch và tất cả các mối quan hệ của những người này. Hễ ai có liên hệ với họ thì mau chóng gửi địa chỉ và vị trí của những người này cho tôi. Giờ tôi sẽ nói danh tính những người này cho ông”.

Lâm Chính nói.

Nghe thế Trịnh Nam Thiên đột nhiên nhận ra gì đó, vẻ mặt cực kỳ khó coi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận