Lâm Chính cũng từng nghe nói đến Võ Si Ma Bà.
Nghe nói trăm năm trước, người này đã vô địch ở Yên Kinh, hai mươi tuổi thành danh, ba mươi tuổi lập thế, bốn mươi tuổi khai tông lập phái, năm mươi tuổi vô địch thiên hạ, về sau ẩn cư không tung tích, không biết đi đâu, chỉ nghe nói ở ẩn để nghiên cứu võ thuật.
Chiến tích của bà ta trở thành huyền thoại.
Yên Kinh có vô số truyền thuyết, nhưng truyền thuyết về Võ Si Ma Bà là sâu động lòng người nhất.
Bởi vì bà ta si mê võ đạo đến mức nhập ma, cho nên mới gọi là Võ Si Ma Bà.
Xét về võ đạo, Võ Si Ma Bà xưng đứng thứ hai, e là không có ai dám đứng thứ nhất.
Đây là người không thể động vào.
Nhưng Lâm Chính lúc này không hề hoảng sợ.
“Bà lão, bà đang ra lệnh cho tôi hay cầu xin tôi?”, Lâm Chính nhìn Võ Si Ma Bà.
“Coi như là tôi cầu xin cậu đi! Tôi chưa cầu xin ai bao giờ! Trước đây tôi từng là hội trưởng Hiệp hội Võ thuật, Hiệp hội Võ thuật cũng từng chăm sóc tôi, vì vậy tôi phải cứu Nam Giang Tùng. Còn về Khổng Hằng Xuân, anh trai của ông ta có mối quan hệ tốt với người chồng đã mất của tôi, cho nên tôi sẽ giúp! Thần y Lâm, hôm nay cậu nể mặt tôi, coi như tôi nợ cậu, chỉ cần cậu thả bọn họ đi, tôi sẽ làm cho cậu một việc, được không?”, Võ Si Ma Bà nói.
Nghe vậy, mọi người trợn tròn mắt, hô hấp dồn dập, tim gần như nhảy ra khỏi cổ họng.
Được Võ Si Ma Bà giúp đỡ là điều đáng quý biết bao.
Võ Si Ma Bà bây giờ đã một trăm năm mươi tuổi rồi.
Chưa nói đến thành tích võ thuật của bà ta vô địch thiên hạ, chỉ nói đến những mối quan hệ trong năm qua ở Yên Kinh đã là nhân vật lớn không thể diễn tả bằng lời.
Khổng Hằng Xuân mạnh vậy sao?
Đúng vậy!
Thật sự rất mạnh!
Nếu ông ta ra mặt, cho dù không thể tiêu diệt Dương Hoa, cũng có thể khiến Dương Hoa sống dở chết dở! Có thể khiến những người tiếp xúc với Lâm Chính thương vong nặng nề.
Tất cả đều không cần Khổng Hằng Xuân ra mặt.
Nhưng sức mạnh của Khổng Hằng Xuân chẳng là gì so với Võ Si Ma Bà.
Mặc dù bà ta không có chức vị quan trọng, cũng đã già, nhưng mỗi bước chân của bà ta vẫn có thể chấn động Yên Kinh.
Đây không còn là “Đại Phật” nữa, mà phải là “Phật tổ”.
Mọi người đều sững sờ.
Trịnh Nam Thiên vui mừng, nói lớn: “Lâm Chính, cậu còn ngây ra đấy làm gì? Mau đồng ý đi! Chẳng phải cậu sợ Khổng Hằng Xuân báo thù sao? Bây giờ không cần lo lắng nữa! Có Võ Si Ma Bà ở đây, ai dám động đến cậu? Cậu mau đồng ý thả bọn họ đi!”
“Đúng đấy cậu Lâm! Bà Trần đã nói vậy rồi, chắc cậu cũng hài lòng!” Phương Hồng cũng đứng ra khuyên khủ.
“Chắc cậu cũng nên nể mặt bà lão chứ?”
“Bà ấy còn lớn tuổi hơn ông nội cậu, là tiền bối của cậu, ít nhiều cũng nên tôn trọng chứ?”
Mọi người đều cố gắng khuyên ngăn.