Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Tâm trạng của Lâm Hạo Thiên vốn đã rất tệ, đâu thể nhìn nổi cảnh tượng này, lập tức quát lên: “Lôi bọn họ xuống dưới hết cho tôi!”.

“Vâng!”.

Vài người nhà họ Lâm đi tới, kéo người thân của Lâm Cốc và Lâm Phi Anh ra khỏi đại sảnh.

Mọi người đều trầm mặc.

“Phó gia chủ…”, Lâm Côn Luân ở cạnh khẽ gọi.

“Ông thấy thế nào?”, Lâm Hạo Thiên không có cảm xúc gì hỏi.

“Chuyện này chắc chắn không thể bỏ qua như vậy. Lần này nhà họ Lâm chúng ta bị đả kích nặng nề, nếu không lấy lại công bằng, sau này chúng ta còn đặt chân ở Yên Kinh thế nào được? Còn ngẩng đầu trước mặt người khác thế nào được? Chuyện này không chỉ ảnh hưởng đến hiện tại, mà còn ảnh hưởng đến mấy chục năm thậm chí là cả trăm năm sau này!”, Lâm Côn Luân nói.


“Lấy lại công bằng? Hừ, ngay cả Lâm Cốc cũng đã thất bại, ông cảm thấy sự công bằng này có dễ đòi không? Lâm Cốc có phương thuốc bí mật của nhà họ Lâm tăng cường thực lực mới đến đỉnh núi Yên Long tiến hành quyết đấu. Lâm Cốc dùng thuốc bí mật thì cả tôi cũng không phải là đối thủ, thế mà ông ta cũng đã bại rồi, nhà họ Lâm chúng ta còn mấy ai có thể đối phó với thần y Lâm? Chẳng lẽ ông đối phó được?”, Lâm Hạo Thiên lạnh lùng nói.

Lâm Côn Luân hơi thay đổi sắc mặt, sau đó lắc đầu: “Côn Luân hãy còn tự mình biết mình, ngay cả Lâm chưởng sự cũng không phải đối thủ, Côn Luân sao có thể địch lại?”.

“Vậy ông nói xem làm sao lấy lại công bằng?”, Lâm Hạo Thiên lạnh lùng nhìn ông ta chằm chằm.

Lâm Côn Luân im lặng một lúc, bỗng tiến tới mấy bước, nhỏ giọng nói: “Phó gia chủ, tôi nghe lần này không chỉ có nhà họ Lâm chúng ta gặp nạn, mà những nhân vật lớn của các gia tộc khác ở Yên Kinh, thậm chí cả Hội trưởng Giang của Hiệp hội Võ thuật và Kỳ Thánh Khổng Hằng Xuân cũng nếm mùi cay đắng trước thần y Lâm. Chúng ta không đối phó được với thần y Lâm, vì sao không liên kết với bọn họ cùng ra tay?”.

“Hừ, ông nói vậy không phải bằng thừa? Nếu bọn họ có thể đối phó thì bọn họ còn chịu thiệt dưới tay thần y Lâm hay sao?”.

“Phó gia chủ, tôi nghe nói hình như Võ Si Ma Bà xuất hiện rồi!”, Lâm Côn Luân nói.


Lâm Hạo Thiên nghiêng đầu nhìn ông ta, nói: “Tôi cũng đã nhận được tin nhưng vẫn chưa xác định. Tôi đã phái người đi điều tra, song tôi nghĩ bà lão yêu quái đó chắc sẽ xuất hiện. Dù sao Khổng Hằng Xuân và người chồng đã mất của bà ta có quan hệ không tệ, bà ta ít nhiều cũng sẽ quan tâm đến Khổng Hằng Xuân”.

“Lần này chuyện ở đỉnh núi Yên Long không lan truyền rộng khắp hình như cũng là nhờ Võ Si Ma Bà đích thân trấn áp chuyện này. Phó gia chủ, nếu Võ Si Ma Bà cũng can dự, chuyện này đương nhiên không đơn giản. Theo tôi thấy, chúng ta cứ đến nói chuyện với Kỳ Thánh Khổng Hằng Xuân và Giang Nam Tùng, dò hỏi ý của bọn họ. Bọn họ là người có thân phận gì, chịu thiệt nhiều như vậy chắc chắn bọn họ sẽ không cam tâm! Nếu bọn họ cũng định trả thù thần y Lâm, đôi bên liên thủ với nhau chẳng phải sẽ làm chơi ăn thật? Nếu bọn họ không dám trả thù thần y Lâm, vậy… chúng ta chỉ có thể đi bước nào tính bước đó”, Lâm Côn Luân nói.

Lâm Hạo Thiên gật đầu, nói: “Được, cứ làm theo lời ông. Ông đích thân đi một chuyến đi, chuẩn bị hai món quà lớn đến Hiệp hội Võ thuật dạo một vòng, sau đó lại đến thăm hỏi Khổng Kỳ Thánh! Thái độ phải thành khẩn!”.

“Vâng, phó gia chủ!”.

Lâm Côn Luân chắp tay, chuẩn bị đi làm.

Đúng lúc này, một người nhà họ Lâm vội vã chạy tới.

“Phó gia chủ, đã có báo cáo kiểm tra thi thể của hai người họ rồi”, người nhà họ Lâm nói.

“Báo cáo kiểm tra thi thể?”, Lâm Côn Luân khựng lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận