Lâm Hạo Thiên cũng dẫn đám người Lâm Côn Luân đến phòng hội nghị ngay lập tức.
Lúc này, Lâm Chính đang ngồi ở ghế chính trong phòng hội nghị uống trà.
Đây là vị trí bình thường chỉ có gia chủ nhà họ Lâm mới có thể ngồi, ngay cả Lâm Hạo Thiên cũng không có tư cách.
Băng Thượng Quân và Chiêm Nhất Đao đứng hai bên trái phải của anh, lạnh lùng nhìn đám người nhà họ Lâm đi vào.
Người nhà họ Lâm vô cùng phẫn nộ, lập tức có người lên tiếng, giận dữ quát: “Thần y Lâm, đó là vị trí của gia chủ nhà họ Lâm, mời cậu đứng dậy mau, nếu không thì đừng trách tôi không khách sáo!”.
“Ồ?”.
Lâm Chính đặt tách trà xuống, thản nhiên nhìn người đó: “Ông định không khách sáo với tôi thế nào?”.
“Cậu… Khốn nạn! Cậu xem thường nhà họ Lâm chúng tôi sao?”, người đó tức giận quát, lập tức xông tới định tóm lấy Lâm Chính.
Rầm!
Nhưng ông ta vừa mới đến gần, Băng Thượng Quân đã đạp lên bụng ông ta.
Người đó lập tức bay ra xa, đập mạnh vào tường, lăn xuống đất, ngất xỉu tại chỗ.
“Hả?”.
Mọi người ở đó đều biến sắc.
“Thần y Lâm! Cậu ức hiếp người quá đáng!”.
“Ra tay!”.
“Bắt cậu ta lại!”.
“Bắt cậu ta lại!”.
“Trả thù cho những người bị thương hi sinh trên núi Yên Long!”.
Người nhà họ Lâm nổi giận, ai nấy gào lên, định xông tới.
Đây là nhà họ Lâm, bọn họ không có gì phải sợ.
Huống hồ, đây còn là kẻ thù của bọn họ!
Nhưng khi bọn họ vừa có động tác, Lâm Hạo Thiên lập tức ngăn lại.
“Dừng lại hết cho tôi!”.
Bọn họ dừng bước, đồng loạt hô gọi.
“Phó gia chủ!”.
“Phó gia chủ!”.
“Phó gia chủ!”.
…
Giọng hô xen lẫn nhau vang lên.
Lâm Chính hờ hững nhìn Lâm Hạo Thiên đang tới gần, ung dung uống trà.
Lâm Hạo Thiên quan sát xung quanh một lượt, nói: “Thần y Lâm, cậu có biết bây giờ cậu đang ngồi ở vị trí dành cho ai không?”.
“Không có hứng thú được biết”.
“Thần y Lâm, tôi không so đo chuyện này với cậu. Nói đi, cậu đến nhà họ Lâm làm gì?”, Lâm Hạo Thiên không biểu lộ cảm xúc, nói.
Ông ta biết Băng Thượng Quân, biết người này là thiên kiêu, thực lực phi phàm, không dễ chọc vào, nhưng ông lão đứng bên phải Lâm Chính khiến ông ta cảm thấy không yên tâm.