Ông ta nhận được tin, nói rằng bên cạnh Lâm Chính có một người đeo mặt nạ bản lĩnh cao cường.
Có lẽ chính là người này.
Nếu vậy thì đúng là không thể ra tay.
“Tôi nghe nói nhà họ Lâm các người đã đem thi thể của Lâm Cốc về, đúng không?”, Lâm Chính hỏi.
“Sao? Thần y Lâm giết người của gia tộc tôi chưa đủ, còn không cho chúng tôi mang thi thể người trong gia tộc về?”, Lâm Hạo Thiên cất tiếng hỏi.
“Đương nhiên có thể, nhưng Lâm Cốc đã thua tôi, trận quyết đấu giữa tôi và ông ta là tôi đã thắng”.
“Thần y Lâm, rốt cuộc cậu muốn nói gì? Muốn tôi chúc mừng cậu hay sao?”, Lâm Hạo Thiên lạnh lùng hỏi, nắm đấm đã âm thầm siết chặt. Nếu không phải ông ta vẫn còn lý trí, ông ta thật sự muốn băm vằm người này ra.
Lâm Chính tỏ ra vô cùng đắc ý.
Anh bình tĩnh nói: “Chúc mừng thì không cần, lần này tôi đến là muốn nhắc nhở ông, gửi lời cảnh cáo đến nhà họ Lâm các người”.
“Cảnh cáo?”, Lâm Hạo Thiên nghiêm nghị nói.
“Tôi hi vọng thời gian tới nhà họ Lâm các người hãy thành thật một chút, đừng có giật giây các thế lực khác đối phó tôi nữa. Nếu các người muốn giết tôi, tôi hoan nghênh các người bất cứ lúc nào, dù tôi ở Giang Thành hay ở đâu khác. Đương nhiên mối thù này đã kết, sau này chưa chắc các người chủ động ra tay, mà cũng có thể là tôi sẽ chủ động ra tay. Cuộc chiến tranh này đã mở màn, các người đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?”, Lâm Chính bình thản nói.
Người nhà họ Lâm nghe vậy đều biến sắc.
“Cái gì? Thần y Lâm, cậu đang tuyên chiến với chúng tôi sao?”, Lâm Hạo Thiên nheo mắt hỏi.
“Phải”.
“Ha ha, tuyên chiến với nhà họ Lâm chúng tôi? Thần y Lâm, cậu có tư cách đó sao? Nhà họ Lâm mà cậu nhìn thấy không phải nhà họ Lâm chân chính, nếu thật sự tranh đấu, tôi lo rằng cậu sẽ thua rất thê thảm”, Lâm Hạo Thiên cười nhạt nói.
“Sau này sẽ thua như thế nào tôi không biết, ít nhất lần này tôi đã thắng”, Lâm Chính nói.
Lâm Hạo Thiên im lặng không đáp.
Lâm Chính đứng dậy, đi về phía cửa phòng hội nghị.
Nhà họ Lâm không ai dám ngăn cản.
Đợi đến khi ra khỏi cửa, Lâm Chính dừng bước, nghiêng đầu nói: “Lâm Hạo Thiên, nhà họ Lâm các người xúi giục Thương Minh và đại hội đối phó tôi, tôi đã giết Lâm Cốc và Lâm Phi Anh của nhà họ Lâm. Nếu lần sau còn làm ra chuyện xấu xa bỉ ổi, yên tâm, tôi sẽ không giết ông, mà tôi sẽ giết hết toàn bộ nhà họ Lâm!”.
Nói xong, Lâm Chính quay người rời đi.
“Cậu…”.
“Thần y Lâm, cậu ngông cuồng quá rồi!”.
“Khốn kiếp!”.
Người nhà họ Lâm tức giận.
Lâm Hạo Thiên sắc mặt âm trầm, nghiến răng nghiến lợi.
“Phó gia chủ, ra tay đi! Bây giờ diệt trừ tên họ Lâm đó, khiến cậu ta chết không toàn thây!”.
“Không băm vằm cậu ta ra làm nghìn mảnh, sao chúng ta có thể nuốt trôi cơn giận này?”.
“Tuyệt đối không thể bỏ qua cho cậu ta! Phó gia chủ, ra tay đi!”.