“Phải, ra tay đi!”.
Nhiều người tức đến mức gân xanh nổi lên, lồng ngực sắp nứt ra.
Dù biết mình không phải đối thủ của Lâm Chính, nhưng bọn họ vẫn muốn chiến đấu.
Thần y Lâm này đã chạy đến đây thải phân trên đầu bọn họ, làm sao bọn họ có thể nhẫn nhịn được?
Đường đường là nhà họ Lâm, sao chịu được nỗi nhục này?
Lâm Hạo Thiên cũng không nhịn được.
Không những trong lòng phẫn nộ, mà ông ta còn suy nghĩ cho người trong gia tộc.
Nếu đến mức này mà ông ta còn có thể nhẫn nhịn thì uy tín của ông ta trong gia tộc ắt sẽ giảm mạnh.
Đến lúc đó lòng người rã rời, không ai hướng về gia chủ, nhà họ Lâm lung lay, điều đó sẽ gây ảnh hưởng chí mạng với nhà họ Lâm!
Không được!
Đánh không lại cũng phải thử một lần.
Đây là Yên Kinh, nếu làm lớn chuyện lên chắc chắn sẽ có người đứng ra ngăn chặn. Chỉ cần có người ngăn chặn kịp thời, thương vong của nhà họ Lâm sẽ không bị ác hóa.
Tuy làm vậy sẽ có một vài người chết, nhưng vẫn còn giữ được thể diện và lòng người.
Cớ sao lại không làm?
Nghĩ đến đó, Lâm Hạo Thiên quyết định, mắt lộ ra sát ý, dự định hạ lệnh ngăn thần y Lâm lại.
Nhưng đúng lúc đó, một cuộc điện thoại gọi tới.
Lâm Hạo Thiên nghe máy, vẻ mặt lập tức thay đổi.
“Phó gia chủ, ra tay đi, chẳng lẽ để tên khốn đó huênh hoang ra khỏi nhà họ Lâm thật sao?”.
Một người nhà họ Lâm phẫn nộ quát lên, tay cầm đao, chỉ cần Lâm Hạo Thiên ra lệnh một tiếng, gã sẽ lao lên.
Những người khác của nhà họ Lâm cũng nhìn chằm chằm Lâm Hạo Thiên.
Bốp!
Giây sau, một cái tát giáng xuống mặt người đó.
Người đó xoay một vòng tại chỗ, suýt chút nữa ngã xuống đất.
“Cái gì?”.
Tất cả mọi người sợ giật mình.
Lâm Hạo Thiên phẫn nộ mắng: “Ra tay con quỷ! Nói cho các người biết, ai cũng không được động vào thần y Lâm!”.
“Hả?”.
Người nhà họ Lâm trợn tròn mắt, khó tin nhìn Lâm Hạo Thiên.
Phó gia chủ sao vậy?
Nổi điên gì vậy?
“Tất cả tránh ra, tránh ra, để thần y Lâm đi!”, hai mắt Lâm Hạo Thiên đỏ lên, quát khẽ.
Mọi người nhìn nhau, đâu dám ngăn cản.
Lâm Chính quay sang nhìn Lâm Hạo Thiên, âm thầm lắc đầu, đi thẳng ra khỏi cánh cửa nhà họ Lâm.
“Phó gia chủ… chuyện này… là thế nào?”, Lâm Côn Luân khó hiểu, vội hỏi.