“Tiểu Lưu, dừng tay!”
Nông Đường Công lập tức lên tiếng ngăn cản.
“Thủ trưởng…”
“Buông cậu Lâm ra, đừng hành động lỗ mãng, cậu Lâm có danh xưng là thần y, những lời cậu ấy nói chắc chắn không sai được đâu”, Nông Đường Công nghiêm nghị nói.
Người đàn ông mặc đồ đen nghiến răng nghiến lợi, rồi mới buông tay.
Lâm Chính liếc nhìn anh ta: “Tôi khuyên anh sau này không nên kích động như vậy, nếu không, e rằng sẽ hại chết ông cụ Nông!”
“Anh có ý gì?”, người áo đen tức giận hỏi.
“Đắc tội với một bác sĩ có thể chữa trị cho ông ấy, nếu vị bác sĩ đó tức giận mà rời đi không chữa bệnh nữa, thì chẳng phải anh đã hại chết ông cụ Nông rồi sao?”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Mẹ kiếp! Sức khỏe của thủ trưởng vẫn tốt! Mỗi ngày vài ba ly rượu, một bao thuốc lá, có thể đi lên lầu năm mà không thở dốc, đi bộ năm cây số cũng rất nhẹ nhàng, cả người không có bất kỳ thương tích nào, ngoại trừ một vài bệnh thầm kín để lại từ thời trẻ thì ông ấy có vấn đề gì đâu chứ? Anh đừng ở đây nói năng lung tung!”, người áo đen tức giận nói.
“Anh cũng hiểu biết nhiều về ông cụ Nông nhỉ”, Lâm Chính gật đầu.
“Từ nhỏ, Tiểu Lưu lớn lên ở biệt viện này, bố cậu ấy chết trên chiến trường, ông nội cậu ấy là chiến hữu cũ của tôi, tôi điều chuyển cậu ấy đến làm cảnh vệ bên cạnh tôi. Tôi nhìn cậu ấy trưởng thành, cậu ấy đương nhiên cũng hiểu rõ tình hình sức khỏe của tôi”, Nông Đường Công cười nói.
“Nếu như vậy, anh ta có biết mỗi đêm từ sáu giờ đến mười hai giờ, ông đều bị tức ngực, khó thở, ho khan thậm chí nôn ra máu không?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
Ông ấy vừa dứt lời, sắc mặt người đàn ông mặc đồ đen thay đổi, đột nhiên nhìn về phía Nông Đường Công.
Nông Đường Công cũng hơi giật mình, không nói nên lời.
“Không chỉ có vậy, trên cánh tay và ngực của ông còn có một đường màu đen đúng không? Vén lên nhìn thử đi”, Lâm Chính lại nói.
“Thủ trưởng…”, người áo đen lo lắng nhìn Nông Đường Công, dường như muốn ông ấy vén tay áo lên để xác nhận lời nói của Lâm Chính.
Nhưng Nông Đường Công lắc đầu, bình tĩnh nói: “Không cần đâu, cậu nói đúng, trên cánh tay và ngực của tôi quả thực có một đường màu đen… nhưng tôi đã nhờ bác sĩ khám rồi. Đường màu đen này là máu huyết ứ đọng do vết thương thời còn trẻ để lại, không có gì đáng ngại, chỉ cần uống một vài loại thuốc lưu thông máu loại trừ máu ứ đọng là được”.
“Lưu thông máu loại trừ máu ứ đọng ư? Ồ, đó chỉ là cách chữa trị tạm thời, càng huống hồ bây giờ lục phủ ngũ tạng của ông đã xuất hiện vấn đề lớn, không chỉ dựa vào vài loại thuốc lưu thông máu loại trừ máu ứ đọng là có thể chữa khỏi căn bệnh trong người ông”.
Nói xong, Lâm Chính bước tới bàn bên cạnh, rót ra từ trong bình giữ nhiệt một ly nước ấm, đưa đến: “Ông cụ Nông uống đi!”
“Tôi… Tôi không uống nước, uống nước sẽ bị ho. Mấy năm nay tôi chỉ uống trà, trà Đại Hồng, Long Tĩnh đều được nhưng không thể uống được nước sôi”, Nông Đường Công cau mày.
“Ông có biết tại sao ông không thể uống nước sôi không?”
“À… tôi không biết, bác sĩ cũng không biết”.
“Đó là bởi vì công năng tiêu hóa trong cơ thể ông đã có dấu hiệu trì trệ! Bây giờ còn chưa hoàn toàn bộc phát, đến ngày mai, ngay cả nước trà trong cốc này ông cũng không uống được, phải dựa vào nước truyền dịch mới có thể duy trì lượng nước trong cơ thể”, Lâm Chính khàn giọng nói.
Nông Đường Công hít một hơi thật sâu.