Rõ ràng mạng ông ta đã nằm trong tay mình mà còn dám đối xử với mình như vậy!
Người này không muốn sống nữa sao?
“Cũng được!”.
Lâm Chính gật đầu, lạnh lùng nói: “Hội trưởng Giang của các người đã thích tự rước nhục như vậy thì được, tối nay tôi sẽ đi tham gia hội giao lưu đó. Nhưng phải làm phiền cô về chuyển lời lại cho Hội trưởng Giang của các cô, rốt cuộc ai mới là người định đoạt chuyện sinh tử!”.
Liên Nhan ngập ngừng, cảm thấy không hiểu lắm nhưng vẫn đặt thiệp mời xuống, mỉm cười rời đi.
“Cậu Lâm, đó là bữa tiệc Hồng Môn, không thể đi được!”, Chiêm Nhất Đao vội kêu lên.
“Không sao, coi như tôi nhìn ra rồi, sau khi đám người đó xuống khỏi núi Yên Long vẫn không chịu yên phận, tôi sẽ dọa cho bọn họ thêm phen nữa, cho bọn họ tâm phục khẩu phục!”.
Lâm Chính quát khẽ.
Hoàng hôn mau chóng buông xuống.
Lâm Chính chuẩn bị sơ qua, sau đó dẫn Chiêm Nhất Đao và Băng Thượng Quân đến nơi tổ chức tiệc giao lưu võ thuật…
Lâm Chính cho rằng Giang Nam Tùng không phải là kẻ ngốc. Nhưng rõ ràng là ông ta biết tính mạng của mình đã nằm trong tay của thần y Lâm thì hà tất phải làm thế?
Dù ông ta không đoán ra được nhà họ Lương và thần y Lâm có mối quan hệ thế nào nhưng có lẽ cũng mập mờ cảm nhận được mối quan hệ không hề đơn giản.
Nghĩ tới đây Lâm Chính bèn đanh mặt. Hội giao lưu võ thuật không chọn ở vùng ngoại ô mà được mặc định ngay trong nhà thể dục của trung tâm thành phố. Nhà thể dục được sửa thành hội trưởng của một buổi tiệc, trang hoàng khá xa hoa.
Do liên quan tới võ thuật nên không công bố rộng rãi. Phóng viên, nhà báo không được vào trong phỏng vấn. Người nào muốn vào dự tiệc thì phải có giấy mời, không có không được vào.
Lâm Chính bước xuống xe thì mới phát hiện ra không chỉ có người của giới võ đạo ở đây mà còn có không ít những người thuộc tầng lớp thượng lưu nữa. Dàn xe đỗ trước cửa đủ để nói lên nhiều điều.
“Mau nhìn xem, đó chẳng phải là thần y Lâm của Dương hoa sao?”
“Ha ha, cậu ta tới thật rồi”.
“Lần này thú vị đây”.
“Hừ một thần y Lâm thì có là gì chứ? Đây là Yên Kinh, không phải Giang Thành. Cậu ta có thể làm nên trò trống gì?
“Đúng vậy, tới Yên Kinh thì cũng là tới địa bàn của chúng ta. Đến cả hổ thì cũng phải nằm rạp xuống nữa là thần y Lâm với thần y Lý. Cậu ta là thần tiên chắc?”, nhiều người chuẩn bị bước vào liếc nhìn Lâm Chính và hừ giọng cười chế nhạo.
Võ giả mà, đương nhiên là vô cùng kiêu ngạo. Võ giả của Yên Kinh càng không phải dạng vừa.
Bọn họ không được chứng kiến sự việc xảy ra trên đỉnh Yên Long, thông tin cũng không nắm bắt nhiều nên đương nhiên là khinh thường Lâm Chính.
Lâm Chính chẳng thèm quan tâm tới đám mèo mả gà đồng này, anh chỉ dẫn theo Chiêm Nhất Đao và Băng Thượng Quân đi vào trong.
“Chào cậu, thiệp của cậu đâu ạ?”, người đứng ngoài cửa mỉm cười nói.
Lâm Chính lập tức lấy thiệp ra. Người này khẽ nhìn rồi giật mình: “Hóa ra là cậu Lâm. Cậu là khách mời đặc biệt, mời cậu đi theo tôi. Hội trưởng đã sắp xếp chỗ ngồi riêng cho cậu rồi”.
Nói xong, người này bèn dẫn đường. Chiêm Nhất Đao và Băng Thượng Quân cảm thấy ngạc nhiên.