Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

“Các…các người…to gan lắm”.

“Giờ chúng ta làm sao?”

“Liều mạng với chúng nó chứ sao”

“Xông lên”, đám đông gào lớn và xông lên.

“Dừng tay”, dúng lúc này, có tiếng hét vang lên.

Đám đông giật mình, quay qua nhìn thì thấy một vài người đi tới. Đi đầu là một người đàn ông mặc vest trắng với khuôn mặt lạnh lùng.

Người đàn ông trông khá khôi ngôi nhưng lại có một vết sẹo bên phải giống như bị dao rạch. Ánh mắt người này sắc lẹm khiến nhiều người không dám nhìn thẳng.

Người đàn ông rảo bước đi tới. Tất cả đều nhường đường.

“Cậu chủ”, tiếng chào cung kính vang lên. Có lẽ đây chính là chủ nhân của nhóm người này.


“Ai cho các người làm loạn vậy”, người đàn ông mặc vest trắng lạnh lùng chất vấn.

“Cậu chủ, không phải chúng tôi làm loạn mà là cái đám này ức hiếp người quá đáng. Bọn họ không chỉ chiếm chỗ ngồi của chúng ta mà còn khiến Quý sư huynh bị thương nữa”.

Nói xong người này đưa tay của Quý sư huynh ra cho người đàn ông xem.

Vết thương khá nặng. Người đàn ông mặc vest trắng liếc nhìn rồi chau mày. Sau đó người này quay qua nhìn Lâm Chính: “Là anh làm phải không?”

Chiếm Nhất Đao và Băng Thượng Quân định nói gì đó thì Lâm Chính đã trả lời trước: “Đúng vậy”.

“Nói vậy tức là các người thừa nhận?”, người đàn ông nheo mắt.

“Là người của anh ra tay trước”, Lâm Chính giải thích.

Nhưng người đàn ông có vẻ không muốn nghe: “Tôi không quan tâm ai ra tay trước nhưng anh khiến người của tôi bị thương thì phải trả giá. Thế này đi, các người giao một cánh tay ra đây, mỗi người một tay. Sau đó xử lý tiếp thế nào thì để tôi suy nghĩ thêm đã”.


Dứt lời, đám đông giật mình. Chiêm Nhất Đao và Băng Thượng Quân tức giận lắm.

“Nhãi nhép, cậu là cái thá gì mà dám nói với chúng tôi như vậy? Cậu có tin tôi lột da cậu không?”, Chiêm Nhất Đao quát lớn.

“Ông già, sao còn đeo mặt nạ vậy? Không dám lộ diện ạ, sợ hay sao?”, người đàn ông cũng không hề lép vế, chỉ lạnh lùng nói.

“Nếu ông có bản lĩnh lột da tôi thì được ông ra tay đi. Nếu ông làm được điều đó thì tôi sẽ không truy cứu chuyện này nữa”.

“Cậu…”, Chiêm Nhất Đao tức lắm nhưng không dám manh động. Ông ta chỉ nhìn Lâm Chính.

Lâm Chính đột nhiên đặt chén trà xuống: “Người ta đã nói vậy thì ông làm đi”.

Tất cả mọi người đều cho rằng thần y Lâm sẽ nhịn. Vì dù sao họ cũng nhận ra đối phương là người không hề đơn giản. Vậy mà vì một chút chuyện anh lại tự tạo ra cho mình một kẻ địch sao?

Thần y Lâm đáp lại vô cùng hào sảng. Bảo Chiêm Nhất Đao cứ ra tay. Đám đông bàng hoàng và cho rằng thần y Lâm quá xốc nổi. . ngôn tình hài

Chiêm Nhất Đao thì sung sướng lắm. Ông ta nhìn người đàn ông mặc vest trắng và cứ thế lao tới tấn công.

Tay ông ta hóa thành đao dù nhìn có vẻ chẳng có gì là lợi hại. Thế nhưng trên thực tế, uy lực của nó thật sự kinh thiên động địa.

Từ trước tới nay không ai dám khiêu chiến với ông ta. Nhất là những thể loại miệng còn hôi mùi sữa như thế này. Thế nên Chiêm Nhất Đao không hề khách khí.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận