“Giờ cậu ta tiến cũng không được mà lùi cũng không xong. Vì vậy, có phải là cậu ta quá xốc nổi không?”
“Đúng vậy”.
Đám đông cười Lâm Chính. Băng Thượng Quân cũng nhìn Chiêm Nhất đao và vội bước tới: “Lão tiền bối, cụ tổ Cái Thiên..thật sự lời hại như vậy à?”
“Chỉ có thể nói là mạnh hơn cả tôi. Ba chúng ta liên thủ lại cũng chưa chắc đã làm gì được”, Chiêm Nhất Đao trầm giọng. Đường đường là thần đao còn phải nói ra như vậy đủ để chứng minh sự khủng khiếp của đối phương…
“Vậy phải làm sao? Thầy đừng nóng, chuyện nhỏ thì coi như không có gì đi ạ”, Băng Thượng Quân lên tiếng.
Nhưng Lâm Chính chỉ lắc đầu. Anh nhìn Quý Lân đang run rẩy rồi đưa tay ra, túm chặt tóc của hắn và kéo đi.
“Á…”, Quý Lân đau đớn gào thét.
“Cậu làm cái gì vậy? Dừng tay”, Quý Bạch Sam gào lên. Người của Cái Thiên Tông cũng trố tròn mắt
“Thần y Lâm…cậu thật sự không sợ cụ tổ Cái Thiên sao?”, Giang Nam Tùng bàng hoàng.
“Tại sao tôi phải sợ ông ta?”, Lâm Chính hỏi ngược lại
“Cậu…cậu đúng là đồ cứng đầu. Thần y Lâm, uy lực của cụ tổ không phải là ai cũng khiêu chiến được đâu. Tốt nhất cậu thả cậu Quý ra, nếu không cụ tổ mà tới thì với sức cậu sẽ chẳng là cái thá gì hết”, Giang Nam Tùng bặm môi.
Thế nhưng mọt giây sau…“Có điện thoại không?”
Đám đông kinh ngạc.
“Ý cậu là gì?”, Quý Bạch Sam lạnh giọng.
Lâm Chính đưa chân lên đạp mạnh vào hai chân của Quý Lân.
Rắc…Tiếng xương gãy giòn giã vang lên. Quý Lân đau tới mức ngất lịm.
“Con trai”, Lý Bạch Sam trừng mắt.
“Tôi cho ông một cơ hội. GIờ ông gọi điện cho cụ tổ tới đây. Tôi muốn biết rốt cuộc ông ta có giết nổi tôi hay không”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm.
Cả hiện trường im lặng. Anh quá ngông cuồng. Rõ ràng là không coi người của Cái Thiên Tông ra gì. Thậm chí là khinh thường cả cụ tổ.
Người của Cái Thiên Tông tức giận, ai cũng chỉ muống giết chết Lâm Chính ngay lập tức: “Khốn nạn. Cậu…dám sỉ nhục cụ tổ của chúng tôi?”
“Đúng là đồ chán sống”.
“Cậu đúng là loại không biết điều. Không thể tha thứ được”.
“Phải khiến cậu ta chết không toàn thây”.
“Đúng, chết không toàn thây”.
Đám đệ tử tức giận nói với nhau. Quý Bạch Sam cũng tức lắm. Ông ta chưa từng gặp ai dám khinh thường bố mình như vậy. Đúng là đại sỉ nhục.
Lý Bạch Sam gật đầu: “Được lắm. Thần y Lâm, cậu đã tự tin như vậy thì phải để bố tôi dạy cho cậu một bài học rồi. Tôi hi vọng cậu sẽ không hối hận”.
Quý Bạch Sam lấy điện thoại ra gọi. Sau đó ông ta bỏ điện thoại xuống và nhắm mắt chờ đợi.
Bầu không khí trở nên đặc quánh. Thời gian như dừng lại. Đám đông không dám thở mạnh.
Tầm ba phút sau, điện thoại của ông ta lại đổ chuông. Ông ta nghe máy. Sau đó ông ta lên tiếng: “Bố tôi đã tới cửa rồi”.