Mọi người đều im phăng phắc.
Ai cũng ngạc nhiên nhìn Quý Bạch Sam.
Mọi người còn tưởng Quý Bạch Sam chẳng qua là chỉ phô trương thanh thế, cố ý hù dọa Lâm Chính.
Nhưng lúc này một đám người lại bước vào từ ngoài cửa.
Đám người này đều mặc bộ đồ thời Đường màu đen, vẻ mặt nghiêm túc, lạnh lùng.
Người đi đầu là một ông lão đầu trọc.
Ông lão gầy gò, da nhăn nheo, mặt đầy những vết đồi mồi, hệt như ngọn đèn trước gió, không còn bao nhiêu thời gian nữa.
Nhưng vẻ mặt ông ta rất nghiêm túc, hai tay để ra sau lưng, tràn đầy khí chất, lạnh lùng.
Ông ta vừa xuất hiện, người của Cái Thiên Tông đều vui mừng khôn xiết, đều quỳ một gối xuống đất chào ông lão.
“Đệ tử chào cụ tổ”.
“Kính chào cụ tổ”.
Tiếng hô vang vọng khắp khán phòng bữa tiệc.
Các khách mời đều dời tầm mắt sang bên này, khán phòng nhốn nháo.
“Người này là cụ tổ Cái Thiên sao?”
“Đến nhanh thật…”
Vài người cùng bàn tán với nhau.
Nhưng cũng có người có ý kiến khác.
“Cụ tổ Cái Thiên này trông cũng chẳng ra sao cả. Chỉ là một ông lão gầy gò, ông ta lợi hại đến thế thật sao? So với thần y Lâm chỉ sợ là sẽ bị thần y Lâm đánh chết”, có khách mời khẽ hừ một tiếng nói.
Nhưng người đó vừa dứt lời.
Bốp!
Một cái tát giáng xuống mặt khách mời đó.
Miệng khách mời đó lập tức bị lệch sang một bên, răng rơi xuống đất.
Thoạt nhìn răng trong miệng người đó đều bị văng ra ngoài, không còn một cái răng nào cả, mà người đánh người đó chính là ông lão gầy gò đó.
Cụ tổ Cái Thiên!
Khách mời đó choáng váng, đầu óc kêu lên ong ong, vẫn chưa hoàn hồn.
Nhưng ngay sau đó một tay cụ tổ Cái Thiên đè lại vai người đó, rồi quật ngã xuống đất.
Rắc!
Cả người vị khách đó ngã xuống đất theo một góc rất kỳ lạ, sau đó anh ta mềm nhũn ngã xuống không thể đứng lên được, dường như anh ta đã chết, nhưng mọi người có thể cảm nhận được anh ta vẫn còn thở.
“Hả?”
Người xung quanh đều sợ hãi biến sắc.
“Dám khinh nhờn tôi à, đáng đời! Nếu không phải đang ở Yên Kinh, chắc chắn thi thể của cậu cũng không còn”.
Cụ tổ Cái Thiên lạnh nhạt nói, tiếp tục bước đến trước.
“Hắn… hắn chết rồi sao?”