Lúc đó Lâm Chính sẽ giống tình trạng của vị khách lúc nãy, thịt nát xương tan nằm dưới đất không động đậy được.
Đây là chiêu thức đáng sợ hơn một đòn tất chết.
Phải nói rằng bản lĩnh của cụ tổ Cái Thiên này đáng sợ thật.
“Có bản lĩnh đấy”.
Cụ tổ Cái Thiên nhìn châm bạc trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng hất nó ra, châm bạc lập tức văng ra đâm ngược về phía Lâm Chính.
Lâm Chính vốn dĩ định đỡ lấy nhưng tốc độ của châm bạc quá nhanh, không thể đỡ được, chỉ có thể tránh sang một bên.
Vụt!
Châm bạc đâm xuyên qua bức tường, bắn ra ngoài hội trường.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Lâm Chính nhíu mày.
Thực lực này… e là anh chưa chắc có thể đánh thắng cụ tổ Cái Thiên.
“Cậu Lâm, cậu không phải là đối thủ của người này. Sợ là có cộng thêm bọn tôi cũng chưa chắc đã đánh thắng, vẫn nên rời khỏi đây nhanh thôi”, Chiêm Nhất Đao nhận thấy tình hình không ổn bèn nói.
Thực lực của cụ tổ Cái Thiên đã mạnh hơn lúc đầu đánh nhau với ông ta không biết bao nhiêu lần.
Cảm giác mà cụ tổ Cái Thiên mang đến cho Chiêm Nhất Đao chỉ có hai chữ.
Khủng khiếp!
Đây không phải là người mà bây giờ ông ta có thể đánh lại.
“Cậu Lâm, chắc chắn cụ tổ Cái Thiên này lại dùng cấm thuật tà pháp để nâng cao thực lực của ông ta, ông ta không còn như trước nữa, không đối phó được. Đi thôi, nếu không đi nữa thì sẽ không đi được đâu”.
Thấy Lâm Chính không có ý định đi, Chiêm Nhất Đao lại khuyên.
“Thầy ơi, đi thôi”.
Băng Thượng Quân cũng vội lên tiếng, vô cùng lo lắng.
Không có tác dụng.
Lâm Chính để hai tay ra sau lưng, đứng đó nhìn cụ tổ Cái Thiên, gương mặt không chút sợ hãi.
Hai người nôn nóng như kiến bò trên chảo lửa.
Dáng vẻ bình tĩnh này lại khiến cụ tổ Cái Thiên hơi cảnh giác.
“Chàng trai, cậu không phải là đối thủ của tôi, không muốn chạy à. Sao thế? Cậu vẫn muốn đánh với tôi ư? Sao nào? Cậu không sợ tôi hả?”, cụ tổ Cái Thiên hỏi.
“Tại sao tôi phải sợ ông?”
“Xem ra cậu chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Cũng được, tôi sẽ phế bỏ tay chân cậu trước, sau đó lấy lục phủ ngũ tạng của cậu, cuối cùng là chém đầu cậu”.
Cụ tổ Cái Thiên lạnh nhạt nói, sát khí toát ra ngút trời, cả người như mãnh thú lao về phía Lâm Chính.
Nhưng lúc này Lâm Chính lại đứng ở đằng xa không động đậy, còn nói: “Ông muốn giết thì tôi sẽ để ông giết. Tôi ngược lại muốn xem thử, giữa chúng ta ai sẽ chết thảm hơn”.
Nghe anh nói thế, mọi người nghẹn thở, không hiểu ý của anh.
Ánh mắt cụ tổ Cái Thiên cũng thay đổi.
Nhưng ông ta không dừng lại, đánh một đòn vào đầu Lâm Chính.
Thế nhưng ngay khi sắp chạm vào đầu Lâm Chính, Lâm Chính cũng không có động tác gì.