Quả thật khiến cụ tổ Cái Thiên khiếp sợ.
Ông ta vội vàng thu chiêu lại, sức mạnh cuồn cuộn lập tức dừng lại.
“Cậu có ý gì?”, cụ tổ Cái Thiên lạnh lùng nhìn Lâm Chính.
“Tôi nói, ông không thể làm tôi bị thương, càng không thể giết tôi, nếu không các ông chỉ sẽ chết thảm hơn tôi thôi”, Lâm Chính nói.
“Ha ha ha ha, cả đời tôi giết vô số người cũng chưa từng gặp người nào mà không thể giết! Tên nhóc miệng còn hôi sữa này, cậu nghĩ cậu là ai chứ? Cậu nói không thể giết cậu, vậy thì tôi cho cậu thấy”.
Cụ tổ Cái Thiên bật cười, lần này không nương tay nữa, đánh một đòn sang, dùng sức chưởng vào đỉnh đầu Lâm Chính.
Nhưng ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, một tiếng hét vang lên.
“Dừng tay lại cho tôi! Ai dám làm thần y Lâm bị thương! Cho dù là ai đều phải chết”.
Giọng nói bá đạo vang vọng khắp hội trường bữa tiệc.
Cụ tổ Cái Thiên nhíu chặt mày, lại dừng tay.
Nhiều người cũng dời tầm mắt sang nơi phát ra tiếng nói, trong đó có Giang Nam Tùng.
Thế nhưng ông ta chỉ liếc nhìn, gương mặt lập tức tái nhợt không còn chút máu…
Người đến là một thanh niên, thân hình mảnh khảnh, tuấn tú, nhìn thoáng qua có thể biết là người luyện võ.
Người này nhìn rất có khí phách, tuy còn trẻ nhưng khuôn mặt đầy sương gió.
Rất nhiều người đều không quen người này.
Nhưng Giang Nam Tùng lại quen.
Không chỉ ông ta, vài ông lớn ở Yên Kinh cũng biết người này là ai.
Ai mà ngờ người này lại đến đây.
Thân phận và địa vị của thanh niên này không cao nhưng… người đứng đằng sau anh ta là một pho tượng khổng lồ, chỉ cần động chân một chút đã có thể khiến cả nước rúng động.
Thanh niên sa sầm mặt mày, lạnh lùng nhìn người xung quanh, sau đó sải bước đi vào trong.
Khi đến trước trước mặt Lâm Chính, anh ta cúi người xuống tỏ vẻ cung kính.
“Cậu là ai? Mạnh miệng đấy, dám bảo tôi dừng lại?”, cụ tổ Cái Thiên hừ một tiếng nói.
Nhưng ngay sau đó.
Bốp!
Thanh niên đó giơ tay lên tát vào mặt cụ tổ Cái Thiên.
Tiếng bạt tai vang vọng khắp khán phòng bữa tiệc.
Thoáng chốc mọi người đều ngơ ngác.
Mọi người há hốc miệng, trợn to mắt, còn có người ra sức dụi mắt, cứ nghĩ mình nhìn lầm.
Cụ tổ Cái Thiên cũng ngây người.
Không phải ông ta không đỡ được cái tát này, quả thật ông ta không ngờ sẽ có người đánh mình.
Khó mà đề phòng.
“To gan! Dám sỉ nhục bố tôi?”
Quý Bạch Sam là người đầu tiên phản ứng lại, gào lên lao đến chỗ thanh niên đó.
Nhưng Giang Nam Tùng và không ít các ông lớn ở đó vội lao đến kéo Quý Bạch Sam lại.