Cụ tổ Cái Thiên lập tức văng ra xa, cả người đụng vào hai cái bàn, ngã trên nền đất đầy mảnh vỡ thủy tinh, vô cùng nhếch nhác, năm dấu tay đỏ ửng xuất hiện trên gương mặt ông ta.
Cả hội trường bỗng im phăng phắc.
Mọi người đưa mắt nhìn sang.
Người đánh là Lâm Chính.
Anh không cảm xúc đứng bên cạnh người thanh niên, lạnh nhạt nhìn cụ tổ Cái Thiên ở cách đó không xa.
Cụ tổ Cái Thiên tránh được cái tát của người thanh niên nhưng ông ta chưa chắc có thể né được cái tát của Lâm Chính dễ dàng.
Hội trường nhốn nháo.
Lâm Chính thế mà lại ra tay.
Tình hình lại trở nên kỳ quái.
“Thần y Lâm, cậu làm gì thế?”
Người của Cái Thiên Tông nổi giận.
“Đồ không biết sống chết, xem ra tôi phải giải quyết cậu trước, sau đó mới giải quyết hiểu lầm với người anh em này”, cụ tổ Cái Thiên hừ một tiếng nói.
“Muốn giết tôi à? E là ông không làm được đâu”.
Lâm Chính châm điếu thuốc, bước thẳng đến chỗ cụ tổ Cái Thiên.
“Cậu có ý gì?”, cụ tổ Cái Thiên cảm thấy không ổn, trầm giọng hỏi.
“Vì ở đây có ai dám động vào thần y Lâm, tôi sẽ khiến người đó biến mất khỏi thế giới này ngay lập tức”, thanh niên đó tiếp lời.
Cụ tổ Cái Thiên nghẹn lời: “Gì cơ?”
Vù!
Lâm Chính bỗng đấm một cú.
Cụ tổ Cái Thiên vội tránh đòn.
Lâm Chính tiếp tục tấn công, liên tục công kích như vũ bão.
Cụ tổ Cái Thiên nổi giận, đang muốn đánh trả thì lại thấy người đàn ông bên kia lạnh lùng nhìn mình.
Nghĩ đến người đứng đằng sau anh ta, cụ tổ Cái Thiên do dự, vẫn không đánh.
Nhưng trong lúc ông ta do dự đã cho Lâm Chính cơ hội.
Lâm Chính lại tung ra một cú đấm, đánh mạnh vào trán cụ tổ Cái Thiên.
Bụp!
Cụ tổ Cái Thiên lại ngã nhào xuống đất, cả người váng đầu hoa mắt suýt nữa đứng không vững.
Thật ra thực lực của ông ta cao hơn Lâm Chính một bậc, nhưng biết sao được, có người thanh niên đó can thiệp vào, ông ta không dám đánh trả Lâm Chính, vốn dĩ là rất mạnh nhưng hiện giờ phải đứng yên cho người ta đánh.
Cực kỳ bất lực!
“Giang Nam Tùng! Ông có chắc không nhầm không thế? Thế lực phía sau… người này là người đó thật sao?”, cụ tổ Cái Thiên vô cùng bức bối, nghiến răng gào lên hỏi Giang Nam Tùng.
“Ông cụ Quý, nếu ông không tin thì có thể hỏi những người bên cạnh tôi, tôi có thể nhận nhầm, nhưng họ sẽ không nhận nhầm đâu”, Giang Nam Tùng thở dài nói.
Bản thân ông ta cũng không ngờ đằng sau thần y Lâm lại có một nhân vật có máu mặt đến thế.