Thần y Diêu mặc một thân áo trắng, tóc bạc râu trắng tung bay, tiên phong đạo cốt, trông giống như tiên nhân.
Nhìn thần y Diêu bước đến, con gái của Nông Đường Công là Nông Tiểu Mai mừng rỡ, vội vàng tiến lên, nói: “Thần y Diêu, ông đến rồi! Mau, mau xem bệnh cho bố tôi với, bố tôi sắp không ổn rồi!”.
“Cô Nông yên tâm, tôi nhất định sẽ dốc hết sức chữa trị”.
Thần y Diêu đáp, ra lệnh cho người lấy châm bạc tới, châm cứu cho Nông Đường Công, sau đó kiểm tra.
Chốc lát sau, vẻ mặt ông ta không được tự nhiên, cực kỳ khó coi.
“Thần y Diêu, tình trạng của bố tôi thế nào rồi?”, cô Nông vội hỏi.
“Cô Nông, cô đợi cho một lát, tôi và mấy vị nguyên lão trong sơn trang bàn bạc xem”.
Thần y Diêu nói, sau đó đi đến một bên, mấy vị nguyên lão đi theo ông ta đến đây cũng lần lượt tiến lại gần.
“Thầy Diêu, tình hình của thủ trưởng Nông thế nào rồi?”, một người lập tức nhỏ giọng hỏi.
Thần y Diêu do dự một lúc, khẽ nói: “Không thể cứu chữa!”.
“Không thể cứu chữa?”.
Bọn họ đều kinh ngạc.
“Triệu chứng của ông ấy quá kỳ lạ, y thuật của tôi e là không cứu được người này… Đại hạn của Nông Đường Công đã đến!”, thần y Diêu lắc đầu nói.
“Thần y Diêu, vậy… phải làm sao mới tốt? Nếu không cứu được Nông Đường Công, đừng nói là danh dự của sơn trang Thần Y chúng ta bị hủy, mà ông cũng sẽ bị người ta nghi ngờ. Quan trọng là nếu vị này chết ở sơn trang chúng ta, làm sao chúng ta giải thích với bên ngoài? Làm sao giải thích với phía bên đó?”.
“Thần y Diêu, ông phải nghĩ cách đi!”.
Các nguyên lão vội vàng lên tiếng.
“Tôi cũng đang có suy nghĩ đó, vậy nên không được để Nông Đường Công chết ở đây, phải nghĩ cách đưa ông ta đi!”.
Thần y Diêu nói, mấy người họ quyết ý, chuẩn bị tìm cách đưa Nông Đường Công rời khỏi đây.
Bọn họ quay trở lại, Nông Tiểu Mai vội hỏi: “Thần y Diêu, tình hình của bố tôi thế nào rồi? Ông mau chữa trị cho ông ấy đi!”.
“Tình hình… rất tồi tệ…”.
Thần y Diêu muốn nói lại thôi, đang định nói thật, nào ngờ Nông Tiểu Mai đột nhiên căm phẫn hét lên: “Nhất định, nhất định là tên đó hại!”.
“Hả?”.
Thần y Diêu nhướng mày: “Cô Nông, cô nói vậy là ý gì?”.
“Thần y Diêu, thật không dám giấu, bố tôi bị người ta lừa!”.
“Bị người ta lừa?”.
“Phải! Người lừa ông ấy chính là thần y Lâm!”.
“Ồ?”.
Thần y Diêu ý thức được đây là cơ hội thoái thác, vội hỏi: “Cô Nông, cô hãy nói ra xem, đừng bỏ sót điều gì, chuyện này liên quan đến tính mạng của bố cô!”.
“Được, thần y Diêu, ông không biết chứ hôm nay không hiểu sao Lâm Chính lại chạy đến nhà tôi, bố tôi bị cậu ta lừa. Tôi nghe Tiểu Lưu nói, thần y Lâm đã chữa trị cho bố tôi, còn cho bố tôi một viên thuốc, nói là uống nó sẽ kéo dài mạng sống. Thần y Lâm là cái thá gì, cậu ta biết trị bệnh? Tôi đoán chắc chắn là thần y Lâm đã khiến bố tôi thành ra như vậy!”, Nông Tiểu Mai căm phẫn bất bình nói.
Thần y Diêu sáng mắt lên, đưa mắt nhìn mấy nguyên lão, giả bộ tiếc nuối và bất đắc dĩ: “Ầy, vậy thì đúng rồi!”.
“Cái gì đúng rồi?”, Nông Tiểu Mai sửng sốt, cảm giác có gì đó không ổn.