“Bố cô… không qua nổi lần này rồi…”, thần y Diêu thở dài.
“Hả?”.
Nông Tiểu Mai kinh ngạc, sắc mặt trắng bệch, vội vàng lùi về sau.
Người xung quanh cũng sững sờ.
Một lát sau, Nông Tiểu Mai quỳ dưới đất, nắm tay áo thần y Diêu gào khóc: “Thần y Diêu! Ông nhất định phải cứu bố tôi, cầu xin ông, nhất định phải cứu ông ấy! Dù ông có muốn tôi làm gì, có yêu cầu gì, chúng tôi đều đáp ứng ông! Cầu xin ông cứu ông ấy!”.
“Cô Nông, không phải tôi không muốn cứu, mà thực sự tình hình hiện tại của thủ trưởng Nông dù là Đại La Kim Tiên cũng không cứu được. Tôi vốn dĩ điều trị cho thủ trưởng Nông bằng phác đồ điều trị của riêng mình. Phác đồ của tôi vô cùng nghiêm ngặt, điều trị tận gốc từ lục phủ ngũ tạng đến huyết quản, cả quá trình vô cùng nghiêm ngặt, không được có sai lệch. Nhưng… thủ trưởng Nông tin lầm y thuật của một thằng nhãi ranh, dẫn đến vết thương trong cơ thể phát tác, phá hoại phác đồ điều trị của tôi. Thuốc tôi dùng trước kia đều không thể dùng tiếp nữa, phác đồ này không thể dùng được nữa, bố cô… cũng không có khả năng chữa khỏi được nữa… Cô Nông, thật sự xin lỗi, cô hãy đưa thủ trưởng Nông về lo hậu sự đi”.
Thần y Diêu thở dài nói.
“Không!”.
Nông Tiểu Mai gào khóc.
Lúc này, một nhóm người nữa lại xông vào sơn trang, chạy tới phía này.
Nhìn lại thì là con trai, con rể và người thân trong gia đình của Nông Đường Công.
Nông Đường Công là chủ của nhà họ Nông, nếu ông ấy ngã xuống, nhà họ Nông cũng sẽ tiêu tùng.
“Bố!”.
“Đường Công!”.
Bọn họ hô gọi, cùng nhau chạy tới.
Thấy Nông Tiểu Mai khóc lóc, nước mắt nước mũi giàn giụa, mấy người họ đều cảm thấy không hay.
“Chị! Sao rồi? Tình hình của bố thế nào? Ông ấy không sao chứ?”.
Con trai của Nông Đường Công là Nông Tân sốt sắng hỏi.
Nông Tiểu Mai lại khóc lóc: “Bố không cứu được rồi! Thần y Lâm đó đã hại chết bố, bố sắp chết rồi, hu hu hu…”.
“Cái gì?”.
Mọi người biến sắc.
“Thần y Diêu, bố tôi… thật sự không cứu được sao?”, Nông Tân không tin nổi, trợn to mắt hỏi.
“Tôi đã tận lực rồi. Tôi vốn có thể điều trị cho thủ trưởng Nông, nhưng ông ấy lại tin lời của kẻ hữu danh vô thực, cho cậu ta chữa trị làm hỏng dược hiệu của tôi. Bây giờ, dù là Đại La Kim Tiên cũng không chữa được cho thủ trưởng Nông”, thần y Diêu thở dài.
“Aaaa!”.
Người nhà họ Nông gào khóc thảm thiết.
Thần y Diêu là nhân vật thế nào, ông ta nói không cứu được thì chắc chắn không cứu được.
Lúc này, ở trong mắt bọn họ, Nông Đường Công giống như người đã chết.
“Thần y Lâm!”.
Nông Tân gào lên đứng dậy, lớn tiếng hét.
“Cảnh vệ!”.
“Thống lĩnh!”.
Một người mặc đồng phục chạy vào.
“Mau thông báo cho đội 1 đội 2 đội 3, tất cả trang bị vũ khí đi bắt thần y Lâm đến đây cho tôi! Nếu dám phản kháng, bắn chết tại chỗ!”, Nông Tân gào lên, hai mắt đỏ ngầu.
“Vâng!”.