Lâm Chính và Tiểu Lưu một đường bôn ba đến dưới chân núi.
Lúc này có nhiều chiếc xe quân đội đỗ dưới chân núi.
Trịnh Nam Thiên cũng vừa mới tới, đang chuẩn bị đi theo một nhóm người lên núi, nhìn thấy Lâm Chính đi tới thì lập tức mừng rỡ.
“Nhóc Lâm, sao cậu lại đến đây?”, Trịnh Nam Thiên vội vàng gọi.
“Đại thống lĩnh Trịnh?”.
Lâm Chính bước nhanh tới trước, lập tức phản ứng lại.
Trịnh Nam Thiên là cấp dưới của Nông Đường Công, bây giờ lãnh đạo cũ của mình xảy ra chuyện, đương nhiên ông ấy là người đầu tiên chạy đến đây.
“Nhóc Lâm, có cậu ở đây thì tôi yên tâm rồi. Lần này thủ trưởng chắc chắn sẽ không sao rồi!”, Trịnh Nam Thiên cười nói.
“Tình hình cấp bách, không nói nhiều nữa, tôi lên núi tìm ông cụ Nông trước”.
Lâm Chính nói, quay sang Tiểu Lưu: “Lái xe đi!”.
“Cậu Lâm, cậu có điều không biết, chỗ thần y Diêu có quy định xe chỉ có thể đi đến chân núi, không được lái lên trên, nếu không sẽ là bất kính với ông ấy”, Tiểu Lưu khó xử nói.
“Mạng người quan trọng hay là mặt mũi của thần y Diêu quan trọng?”, Lâm Chính lạnh lùng hỏi.
Tiểu Lưu sửng sốt, dứt khoát cắn răng đạp ga, chạy thẳng đến đỉnh núi.
Trịnh Nam Thiên thấy vậy thì lắc đầu cười khổ.
“Tên nhóc họ Lâm này đúng là đặc biệt…”.
Người trên đường đều sợ hãi giật mình.
“Thật to gan, dám lái xe ở đây?”.
“Bọn họ không biết quy tắc ở đây sao?”.
“Ha, lần này có kịch hay để xem rồi! Đợi đi, chắc chắn thần y Diêu sẽ ném hết bọn họ xuống núi!”.
“Có người xui xẻo rồi!”.
Tiếng giễu cợt không ngừng vang lên.
Chẳng mấy chốc, xe đã lái đến cổng sơn trang.
Bọn họ xuống xe.
Nhưng khi chuẩn bị vào sơn trang thì phát hiện cổng sơn trang đóng chặt, đồng thời có một nhóm người quỳ trước cổng sơn trang. Vô số người khóc lóc dập dầu, đau khổ kêu khóc.
“Thần y Diêu, cầu xin ông đại phát từ bi cứu con trai tôi!”.
“Thần y Diêu! Bố tôi thật sự không kiên trì được tới ngày mai, cầu xin ông hãy cứu ông ấy!”.
“Thần y Diêu! Hoạt Thần Tiên! Vợ tôi sắp không xong thật rồi, xin ông mở lòng từ bi để bà ấy chống đỡ qua được hôm nay”.
“Thần y Diêu…”.
Tiếng khóc lóc không ngừng vang lên, nhiều người dập đầu chảy cả máu, cổ họng cũng suýt rách ra.
Nhưng cửa sơn trang Thần Y vẫn đóng chặt.
Trong mắt mọi người lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Bệnh nhân mà bọn họ dẫn theo càng đau đớn tột độ.
Có người nôn ra máu ngất xỉu, có người đã rơi vào trạng thái hấp hối, như ngọn đèn lay lắt.
Nhìn cảnh tượng giống như địa ngục đó, bọn họ không tin nổi.
Phải biết rằng đây là sơn trang Thần Y!