Chẳng mấy chốc, ông lão mới rồi còn hôn mê, ý thức mơ hồ lại chậm rãi mở mắt ra.
“B… Bố?”, người thân của ông lão giàn giụa nước mắt, môi run rẩy gọi.
Ông lão đó gian nan nhìn anh ta, há miệng muốn nói gì đó nhưng không có sức để nói.
“Anh là con trai ông ấy sao?”.
Lâm Chính thở phào một hơi, rút châm ra, nói: “Tình trạng của bố anh đã ổn định hơn nhiều, anh mau đưa ông ấy tới bệnh viện thành phố chữa trị đi, nghe rõ chưa?”.
Câu nói của Lâm Chính khiến mấy người họ kinh ngạc vô cùng, mọi người sững sờ một lúc lâu mới hoàn hồn.
“Anh… Anh đã cứu sống bố tôi? Anh… Anh đã cứu sống bố tôi?”, người đó lắp bắp hỏi.
“Anh không nghe rõ tôi nói gì sao? Mau đưa bố anh xuống núi đi! Bệnh tình của ông ấy còn chưa ổn định, nếu làm lỡ thời gian, bệnh tái phát thì rắc rối”, Lâm Chính nhíu mày quát.
Người đó giật mình, vội vàng hét lên với người thân ở cạnh: “Nhanh, mau đưa ông cụ xuống núi, nhanh!”.
“Vâng! Vâng!”.
“Nhẹ chút!”.
“Mau đưa đến bệnh viện!”.
Mọi người luống cuống tay chân, không dám chậm trễ.
Không lâu sau, ông lão được người ta khiêng đi.
Nhưng người kia vẫn chưa rời đi.
Anh ta quỳ gối, dập đầu ba lần với Lâm Chính.
“Ân nhân, cảm ơn anh đã cứu bố tôi! Xin ân nhân hãy để lại tên họ số điện thoại, tôi nhất định sẽ báo đáp cho ân nhân!”, người đó kích động nói.
“Không cần, tôi là một bác sĩ, chữa bệnh cho mọi người là trách nhiệm của tôi”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
Nhìn thấy hành động của anh ta, tất cả thân nhân người bệnh đều điên cuồng ùa tới phía này.
“Người đó đã chữa khỏi bệnh cho ông cụ nhà họ Kiều!”.
“Đó là thần y! Đó nhất định là thần y!”.
“Chẳng lẽ đó là người học trò tài năng nào đó của thần y Diêu trong sơn trang Thần Y?”.
“Không! Đó là thần y Lâm! Thần y Lâm!”.
Lúc này mọi người mới nhận ra thân phận Lâm Chính, trong nháy mắt xung quanh trở nên sôi sục, tất cả mọi người như níu được cọng rơm cứu mạng, chạy về phía Lâm Chính…
“Mọi người yên tĩnh, xin hãy ở yên tại chỗ đừng cử động, tôi sẽ xử lý triệu chứng bệnh cho những bệnh nhân nguy cấp trước, mong mọi người phối hợp”.
Lâm Chính hét lên, duy trì trật tự hiện trường.
Nhưng hành động của anh lại làm Tiểu Lưu sốt ruột suýt ngất đi. Anh ta vội vàng chạy tới phía trước, gọi: “Anh Lâm! Thủ trưởng đang ở bên trong không rõ sống chết, bệnh tình nguy cấp, sao anh còn ở đây khám bệnh cho người khác?”.
“À, tôi suýt thì quên mất, nhưng ở đây cũng có nhiều người bệnh tình hình nguy cấp. Thế này, anh cầm thuốc này vào trong, đưa cho thủ trưởng Nông uống. Uống thuốc này vào bệnh tình của ông ấy sẽ tạm thời được ổn định, đợi tôi xử lý tình trạng của những người bệnh khẩn cấp ở đây xong sẽ vào trong đó cứu chữa ông ấy ngay”, Lâm Chính lấy một viên thuốc từ trong người ra đưa cho anh ta.
Tiểu Lưu cầm lấy viên thuốc, đâu dám chần chừ, lập tức chạy vào trong sơn trang Thần Y.