Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Thần y Diêu lười để ý đến anh ta, ông ta nói với Nông Tân: “Cậu Nông, cô Nông, mau chóng đi lo hậu sự cho thủ trưởng Nông đi. Hôm nay sơn trang của tôi nhiều chuyện phiền nhiễu, tôi muốn đóng cửa không tiếp khách, phiền mọi người nhanh chóng rời đi”.

“Thật sự xin lỗi, thần y Diêu, chúng tôi đi ngay đây!”

Nông Tân vội vàng hét lớn, sau đó vung tay lên: “Dẫn thần y Lâm về theo, ngoài ra, lập tức áp dụng biện pháp trừng phạt đối với tất cả tài sản dưới quyền thần y Lâm! Tôi muốn khiến anh ta hối hận vì đã đắc tội với nhà họ Nông!”

“Vâng, thưa cậu chủ!”

Người nhà họ Nông hô lớn, lập tức đi làm ngay.

“Nông Tân! Không! Không được!”, Tiểu Lưu vội vàng hét lên.

Nhưng không có tác dụng gì.

Lúc này người nhà họ Nông hoàn toàn phớt lờ anh ta.

Khuôn mặt Lâm Chính không chút biểu cảm.


Đám người thần y Diêu cười thầm.

Thế cục đang nằm trong tầm kiểm soát của họ.

Tuy nhiên, đúng lúc này, một tiếng hét vang lên.

“Chờ đợi!”

Mọi người đều giật nảy mình.

Ngay khi Nông Tân định bấm gọi, hắn không thể không dừng lại, lập tức lạnh lùng nhìn chằm chằm người phát ra giọng nói – Triệu Chí Đông!

“Triệu Chí Đông, ông còn muốn làm gì nữa?”, Nông Tân khịt mũi.

“Không làm gì cả! Tôi chỉ hy vọng rằng các người có thể để thần y Lâm khám bệnh cho ông cụ Nông!”, Triệu Chí Đông trầm giọng nói.

“Ông nói cái gì?”, sắc mặt Nông Tân lạnh lùng băng giá.


“Triệu Chí Đông! Đây là việc của nhà họ Nông! Không liên quan gì đến ông! Ông bớt xen vào chuyện người khác đi”, Nông Tiểu Mai hét lên.

“Sao lại không liên quan gì đến tôi chứ? Thần y Lâm là ân nhân cứu mạng con trai tôi, cũng là ân nhân của Triệu Chí Đông tôi! Bây giờ các người nói thần y Lâm hại chết ông cụ Nông! Tôi không tin! Y thuật của thần y Lâm giỏi như vậy! Cậu ấy nói có thể chữa khỏi cho ông cụ Nông tức là có thể chữa khỏi! Các người không để cho cậu ấy chữa trị, trái lại còn muốn đổ oan cho cậu ấy. Nếu hôm nay cứ rời đi như vậy thì nỗi oan của thần y Lâm sẽ không bao giờ có thể rửa sạch được nữa!”, Triệu Chí Đông giận dữ nói.

“Ông… Triệu Chí Đông! Ông đang muốn đối đầu với nhà họ Nông chúng tôi sao?”, Nông Tân tức giận chỉ vào mũi Triệu Chí Đông chửi bới.

“Nông Tân, tôi không có ý đối đầu với nhà họ Nông, tôi chỉ muốn cho bố cậu một cơ hội, cho thần y Lâm một cơ hội, cũng là cho cậu một cơ hội!”

“Nếu tôi không đồng ý thì sao?”

“Vậy thì nhà họ Triệu tôi phải ra mặt giúp thần y Lâm rồi”.

Triệu Chí Đông trầm giọng nói.

“Triệu Chí Đông! Ông đang muốn chết hả?”, Nông Tân vô cùng tức giận, lập tức đẩy người trước mặt ra, muốn đánh nhau với Triệu Chí Đông.

Nhưng lúc này, mấy người Nhậm Nhàn, Vương Dương phía sau Triệu Chí Đông cũng lao lên.

“Nông Tân! Cậu muốn làm gì?”, Nhậm Nhàn hét lên.

“Nhậm Nhàn, ông…”, Nông Tân mở to mắt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận