“Được, nhà họ Nhậm và nhà họ Vương cũng đều không bỏ qua. Nhưng quan trọng nhất vẫn là tên họ Lâm đó. Nếu không phải vì hắn thì bố đã không chết”.
“Em sẽ lập tức khiến Dương Hoa biến mất, để tên họ Lâm đó phải hối hận”.
Nông Tân cười lạnh, gọi điện ngay lập tức. Sau vài lần gọi thì thế giới bên ngoài bỗng có sự thay đổi kinh người.
Tuy nhiên mấy người Lâm Chính vẫn chưa phát hiện ra. Anh vẫn biết lúc này c*t thối đã úp lên đầu anh vì thần y Diêu và nhà họ Nông đều cho rằng chính Lâm Chính đã giết chết Nông Đường Công.
Nếu bây giờ không cứu sống được Nông Đường Công thì chắc chắn sẽ có không ít rắc rối. Lâm Chính suy nghĩ.
“Thần y Lâm, xin anh hãy ra tay cứu lấy thủ trưởng”, Tiểu Lưu rớt nước mắt, quỳ xuống nói.
“Thần y Lâm phải dựa vào cậu cả rồi”.
“Xin hãy cứu ông cụ”, đám người Triệu Chí Đông cũng lên tiếng.
“Hừ! Cậu ta có thể cứu sống được ông ấy sao? Thật nực cười, nếu cậu ta có thể làm được thì tôi sẽ đập vỡ luôn biển của sơn trang thần y”, thần y Diêu cười lạnh.
“Ồ, thần y Diêu, là ông nói đấy nhé! Phải giữ lời đó nha”, Lâm Chính quay qua nhìn thần y Diêu.
“Tôi đã nói thì sao có thể nuốt lời được. Cậu ấy, nếu cậu không cứu được thủ trưởng Nông thì sao?”, thần y Diêu lạnh giọng.
“Xem ra chúng ta có thể cá cược đấy nhỉ. Nói đi, ông muốn thế nào?”
“Rất đơn giản. Tôi muốn cậu bò ra đất như một con chó và ở ngoài sơn trang của tôi canh cửa cả đêm. Thế nào?”, thần y Diêu mỉm cười.
Dứt lời, bốn bề nhốn nháo: “Thần y Diêu, vậy có phải là hơi quá đáng không?”
“Coi người là chó? Ông muốn thần y Lâm thanh bại danh liệt hay sao?”, đám đông chỉ trích.
Các vị nguyên lão của sơn trang thần y hừ giọng: “Nếu cậu ta sợ thì không nhận lời là được”.
“Có chút tài mọn thì tốt nhất đừng ra vẻ”.
“Tôi thấy thực ra cậu ta chẳng có năng lực gì, chẳng qua là bốc phét mà thôi”.
Những tiếng cười chế nhạo vang lên. Thế nhưng một giây sau, Lâm Chính đã thẳng thắng đáp lại: “Được”.
Một từ thôi nhưng khiến đám đông phải thất kinh.
“Cậu nói cái gì?”, thần y Diêu tưởng mình nghe nhầm.
“Tôi nói, tôi đồng ý với yêu cầu của ông. Nếu tôi thắng thì ông đập biển của sơn trang thần y. Nếu ông thắng thì tôi sẽ làm chó canh cửa cho ông một ngày”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Đám đông há mồm trợn mắt. Thần y Diêu cũng tái mặt. Lâm Chính không nói gì thêm nữa, chỉ bước tới trước mặt Nông Đường Công, lấy ra một túi đựng châm và thuốc: “Thần y Diêu, tôi có thể bắt đầu được chưa?”
“Tôi cho cậu một tiếng đồng hồ. Nếu quá một tiếng mà không trị khỏi được thì coi như cậu thua”, thần y Diêu trầm giọng.
“Không cần một tiếng, mười phút là có kết quả”.
“Cái gì?”, Thần y Diêu giật mình.
Lâm Chính im lặng, bắt đầu ghim châm. Vô số ánh mắt đổ dồn vào anh, quan sát kỹ hành động của anh.
“Hừ! Đúng là không biết tự lượng sức mình. Đến cả thần y Diêu còn không chữa khỏi được thì cậu ta chữa được chắc?”, một vị nguyên lão hừ giọng.
“Chúng ta mặc kệ đi, yêm tâm để cậu ta tự lộ mặt là được”, một người khác lên tiếng.