“Vâng, thầy đợi chút!”
Băng Thượng Quân cười lớn rồi quay người ra ngoài.
Trong chốc lát, anh ta cầm biển hiệu của sơn trang Thần Y vào, vứt trước mặt thần y Diêu.
Sắc mặt thần y Diêu thay đổi rõ rệt.
“Đập đi! Nhanh lên!” Triệu Chí Đông thúc giục.
“Định nuốt lời à? Vậy chúng tôi không khách khí nữa!” Băng Thượng Quân nheo mắt nói.
Thần y Diêu nắm chặt tay, mặt lạnh băng.
Đập biển hiệu trước mặt mọi người chẳng phải là tự tát vào mặt mình sao?
Thần y Diêu rất coi trọng thể diện.
Hôm nay chịu sỉ nhục lớn như vậy sau này ông ta còn mặt mũi nào gặp người khác? Sơn trang Thần Y còn chỗ đứng nào ở Yên Kinh?
“Không thể được! Nằm mơ đi! Tôi… tôi sẽ không đập biển hiệu!” thần y Diêu nghiến răng nói.
“Không đập! Vậy tôi đập giúp ông!”
Băng Thượng Quân tức giận, lao lên ấn tay thần y Diêu đập biển hiệu.
“Cậu làm gì vậy! Cút ra! Cút ra cho tôi!”
Thần y Diêu điên cuồng vùng vẫy, nhưng ông ta không phải đối thủ của Băng Thượng Quân, tay bị nắm lấy đấm mạnh vào biển hiệu.
Ông ta đã già, đấm mấy cái máu tay đã chảy ra, nhưng biển hiệu vẫn chưa vỡ, e là ông ta dập gãy hai tay thì cũng chưa chắc phá vỡ được.
“A!”
Thần y Diêu đau đớn gào thét.
Lúc này, Lâm Chính nói: “Được rồi, Băng Thượng Quân, đừng làm khó ông ta!”
“Thầy, sao có thể buông tha cho ông ta dễ dàng như vậy được?”, Băng Thượng Quân vội hỏi.
“Không phải tha cho ông ta mà thật ra ông ta không thua, tôi cũng không thắng”, Lâm Chính lắc đầu nói.
“Cái gì?”
Băng Thượng Quân sững sờ.
Mọi người cũng ngơ ngác.
“Thần y Lâm, cậu có ý gì?”, Triệu Chí Đông hỏi.
“Mặc dù ông cụ Nông đã tỉnh lại, nhưng vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm! Cho nên nghiêm túc mà nói, tôi chưa hoàn toàn cứu sống ông cụ Nông!” Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Chuyện này…”
“Nếu đã vậy thì thần y Lâm hãy tiếp tục châm cứu chữa trị cho ông cụ Nông đi!”
Có người nói.
Nhưng Lâm Chính lắc đầu: “Tôi rất muốn cứu ông ấy, nhưng thuốc tôi chuẩn bị cho ông cụ Nông đã hết, tôi cứu thế nào đây? Phụ nữ thông minh cũng không thể nấu cơm mà không có gạo!”
“Thuốc chuẩn bị đã hết rồi sao? Thần y Lâm, anh nói thuốc gì vậy?” Triệu Chí Đông cẩn thận hỏi.
“Chính là viên thuốc bị Nông Tân giẫm nát”, Lâm Chính chỉ vào Nông Tân.
Nông Tân nghe vậy, khuôn mặt biến sắc.
Người ở đó đều kinh ngạc.