Ông cụ lập tức hiểu ra chuyện gì, tức giận hỏi: “Có phải là đám Nông Tân không?”
Lâm Chính không nói, tiếp tục châm cứu.
Nhưng tính tình ông cụ cực kỳ nóng nảy.
Ông ấy đè tay Lâm Chính lại, ngăn không cho anh tiếp tục châm cứu, sau đó nhảy xuống bục.
“Ông cụ, ông từ từ thôi”.
“Sao ông lại xuống đây? Mau nằm lại đi, thần y Lâm còn đang chữa trị cho ông đấy”.
Người xung quanh hoảng hốt vây đến đỡ.
“Tránh ra hết đi”.
Cảm xúc của Nông Đường Công khá kích động, hét lên bước đến trước mặt Nông Tân và Nông Tiểu Mai.
Bọn họ còn chưa kịp lên tiếng, Nông Đường Công đã tát cho hai người bạt tại.
Bốp bốp!
Âm thanh vang lên rõ to.
Mặt hai người hằn lên năm dấu tay đỏ ửng, Nông Tiểu Mai ngã nhào xuống đất, khóe miệng chảy máu.
“Bố, bố… bố làm gì thế?”, Nông Tiểu Mai không cam tâm hỏi.
“Có phải bọn mày dùng đến mối quan hệ trong nhà họ Nông để ép hại Dương Hoa của thần y Lâm không?”, Nông Đường Công nói.
“Bố, bọn con… chẳng phải bọn con vì bố sao? Bọn con tưởng thần y Lâm hại bố nên muốn đòi lại công bằng cho bố, chuyện này… chuyện này…”, Nông Tân úp mở nói.
Hắn vừa nói hết câu, Nông Đường Công lại tát mấy cái thật mạnh.
Bốp bốp bốp bốp…
Nông Tân và Nông Tiểu Mai bị đánh choáng váng mặt mày, đến nỗi không phân biệt được phương hướng, mặt hai người đều sưng tấy.
“Người đâu! Đánh gãy chân hai đứa không nên thân này cho tôi”, Nông Đường Công hét lên.
“Hả?”
Hai người cực kỳ sợ hãi.
“Ông cụ, làm… làm vậy không ổn lắm đâu”, có người khuyên.
“Đây là chuyện của nhà họ Nông bọn tôi, không ai được xen vào”.
Nông Đường Công nói.
Không ai dám lên tiếng.
Dù người nhà họ Nông không muốn cũng chỉ đành làm theo.
Thế là mấy người nhà họ Nông thân hình cao lớn bước ra, đè Nông Tân và Nông Tiểu Mai xuống đất.
“Mấy người làm gì đấy? Buông tôi ra, mau buông tôi ra”.
“Bố, con sai rồi! Tha cho con đi! Đừng đánh gãy chân con mà bố”.
Hai người kêu gào thảm thiết.
Thế nhưng chẳng có tác dụng.
Chỉ thấy một người tìm được cây gậy, sau đó đưa cho Nông Đường Công.
Nông Đường Công không nhận lấy, nghiêng đầu hỏi Lâm Chính: “Thần y Lâm, cậu muốn đánh không?”
“Không cần đâu”.