Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

“Vậy được, tôi sẽ tự tay trút giận cho cậu”.

Nông Đường Công hừ một tiếng, cầm lấy cây gậy đánh vào chân Nông Tân.

Rắc!

“A!”

Tiếng kêu thảm thiết vang khắp sơn trang Thần Y.

Nông Tân ôm chân bị đánh gãy, lăn lộn dưới đất nhưng càng lăn lộn, hắn càng thấy đau.

Nông Tiểu Mai ở bên cạnh suýt ngất vì sợ hãi.

Nông Đường Công không hề nương tay, đánh gãy một chân lập tức giờ cây gậy lên đánh vào cái chân còn lại.

Rắc!

Âm thanh vang lên.

Lần này Nông Tân không còn kêu gào nữa, vì hắn đã ngất rồi.

Nông Đường Công cầm cây gậy đi sang chỗ Nông Tiểu Mai.

“Bố! Đừng! Đừng mà!”

Nông Tiểu Mai liên tục lùi về sau muốn chạy trốn nhưng người nhà họ Nông bên cạnh nào cho cô ta cơ hội chạy? Bọn họ đè chặt cô ta xuống, dù cô ta có vùng vẫy cỡ nào cũng không có tác dụng.

“Tiểu Mai, mày lớn thế này rồi nhưng tao chưa từng đánh mày, tuy nhiên hôm nay tao không thể tha thứ cho mày. Hai đứa mày khiến tao quá thất vọng”, Nông Đường Công khàn giọng nói.

“Bố, lẽ nào một thần y Lâm không bằng con trai, con gái của bố sao?”, Nông Tiểu Mai nói.

“Mày cho rằng tao làm vậy chỉ vì muốn trút giận cho thần y Lâm thôi sao? Mày sai rồi, tao muốn cho bọn mày ghi nhớ, cho dù là lúc nào cũng không được ỷ thế bắt nạt người khác. Mà bọn mày đã phạm phải tội như vậy, hôm nay nếu không dạy dỗ bọn mày thì chẳng phải sau này người nhà họ Nông sẽ đều là một lũ khốn ức hiếp người khác như vậy sao?”

Nông Đường Công nói, sau đó giơ cây gậy lên đánh.

Một lúc sau, Nông Tiểu Mai cũng ngất đi.

Kết cục của hai người rất thảm, hai chân đều bị gãy, không thể đi đứng được.

Nhìn thấy thế, người nhà họ Nông cũng thấy mà đau lòng.

Đây là thủ đoạn của Nông Đường Công sao?

Nông Tân và Nông Tiểu Mai bị đánh gãy chân, người nhà họ Nông không dám thở mạnh.

Ngược lại Nông Đường Công thở hổn hển, dù sao tình trạng bệnh của ông ấy vẫn chưa ổn định.

Bịch!

Nông Đường Công ném cây gậy trong tay xuống đất, bình tĩnh nói: “Căn dặn xuống bên dưới, dùng tất cả sức mạnh của gia tộc, dù trả bất cứ giá nào cũng phải lập tức xây dựng lại Dương Hoa! Tôi cho các người thời gian một ngày, một ngày sau, Dương Hoa trước đó có bộ dạng gì thì khôi phục lại y hệt như vậy… Không! Một ngày sau, tôi muốn Dương Hoa càng tốt hơn so với trước! Hiểu cả chưa?”

“Vâng thưa ông!”

Người nhà họ Nông vội vàng đáp lời.

“Ừ”, Nông Đường Công gật đầu, nhưng lại ho sặc sụa, người cũng không đứng vững.

Những người bên cạnh vội vàng đỡ lấy ông ấy.

“Ông cụ Nông, ông vẫn nên nằm xuống đi, đợi sau khi tôi chữa trị xong, ông phải nhanh chóng quay về dưỡng thương”, Lâm Chính bình tĩnh nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui