Thần y Diêu trông sắc mặt vô cùng phức tạp. Ông ta đứng ngây ra rồi lầm bầm: “Tôi tốn thời gian gần 50 năm để luyện chế ra loại châm độc này. Thật không ngờ cậu có thể giải được nó trong nháy mắt. Không thể…sao có thể chứ. Cậu rốt cuộc là ai?”, ông ta không thể chấp nhận được chuyện này.
“Tôi là ai mà thần y Diêu còn không rõ sao. Giờ tôi hỏi ông, ông đã phục chưa?”, Lâm Chính nói.
Thần y Diêu vội quỳ xuống, như người mất hồn: “Tôi phục rồi…”
Thần y Diêu đã bị đánh bại hoàn toàn. Lâm Chính thản nhiên nhìn ông ta và quay người rời đi. Khoảnh khắc này, dù có là kẻ ngốc thì cũng nhận ra sự chênh lệch giữa Lâm Chính và thần y Diêu.
Thần y Diêu đột nhiên lên tiếng: “Xin dừng bước”.
“Ông chơi chưa chán à? Thầy của tôi không giết còn cứu mạng ông thì ông cũng phải biết điều chứ? Nếu không phải nể tình ông tuổi cao thì tôi đã phế luôn tứ chi của ông rồi”, Băng Thượng Quân tức giận, quay qua chửi.
Thần y Diệu vội vàng chắp tay và quỳ xuống: “Thần y Lâm, xin đừng tức giận. Tôi gọi cậu là vì muốn cậu cho tôi một cơ hội, thu nạp tôi, chỉ giáo tôi có được không?”, nói xong thần y Diêu lại khấu đầu trước Lâm Chính. Động tác trông vô cùng cung kính và chân thành.
Đám đông thất kinh. Đường đường là thần y Diêu mà lại muốn bái một thanh niên hơn hai mươi tuổi làm sư phụ sao…
Chuyện này mà truyền ra ngoài thì còn thể thống gì nữa. Bởi vì ai cũng biết thứ mà thần y Diêu quan tâm chính là thể diện.
Đúng là một chuyện vô lý hết sức. Đám đông nhìn chăm chăm Lâm Chính, chờ đợi câu trả lời của anh.
Lâm Chính im lặng. Anh nhìn thần y Diêu. Một lúc sau, anh lắc đầu: “Tôi sẽ không thu nạp ông đâu”.
“Tại sao?”, thần y Diêu ngẩng đầu.
“Tôi dù chẳng phải là người tốt đẹp gì những cũng hiểu về y đức, y phẩm. Ông là người chỉ biết tới danh lợi, tự cao tự đại, không có đạo đức. Người như thế thì sao tôi có thể dạy được?”
“Tôi sẽ sửa. Tôi sẽ sửa hết. Xin cậu hãy cho tôi một cơ hội”, thần y Diêu nói.
Nhưng Lâm Chính vẫn lắc đầu và đi xuống núi: “Đã nói không nhận là không nhận. Đợi ông thật sự có thể thay đổi rồi thì hãy tới tìm tôi”.
Nói xong anh rời đi. Thần y Diêu sững sờ nhìn theo.
Xuống núi, Nông Đường Công sống chết đòi đưa Lâm Chính về nhà ăn cơm. Lâm Chính vốn định từ chối nhưng ông cụ nhiệt tình quá nên đã đồng ý. Chiêm Nhất Đao và Băng Thượng Quân cũng đi theo.
Trên xe Nông Đường Công sau khi biết chuyện thì cảm thấy không hiểu: “Sao cậu lại từ chối ông Diêu thế? Mặc dù nhân cách ông ta không tốt nhưng lại có mối quan hệ khá rộng. Sơn trang thần y đã trụ vững ở Yên Kinh mấy chục năm rồi. Những năm qua ông ta tích lũy được sức mạnh hùng hậu lắm. Cậu mà làm thầy ông ta thì còn phải sợ ai ở Yên Kinh này nữa chứ?”, Nông Đường Công dựa ra ghế, nói bằng giọng yếu ớt.
“Ông nói vậy là không hiểu tôi rồi. Tôi nói rồi, ông ta không có nhân cách, tôi mà truyền thụ y thuật thì phải tìm người có đạo đức. Còn về thân phận hay là thiên phú của họ thì tôi không quan tâm lắm. Thần y Diêu bái tôi làm sư chẳng qua là vì nhìn trúng y thuật của tôi mà thôi. Ông ta muốn học được chút gì đó từ tôi để có thể kéo dài tuổi thọ. Nói trắng ra là vì nhìn thấy lợi lạc nên mới quỳ xuống như thế”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Kéo dài tuổi thọ sao?”, Nông Đường Công khá bất ngờ.
“Thần y Diêu tuổi đã cao. Tình hình của ông ta thế nào ông ta tự biết. Từ sắc mặt của ông ta là tôi đoán ra nhưng năm qua ông ta đã phục dùng loại thuốc giúp trường thọ, nhưng có vẻ như hướng đi không đúng. Mặc dù thuốc đó lợi nhưng tác dụng phụ cũng không ít. Ông ta khá đau đầu cho chuyện này. Y thuật của ông ta chỉ có thể giúp ông ta tới đó, vì vậy ôn ta bái tôi làm sư phụ để mong muốn tìm được cách đột phá và có thể sống thọ hơn”, Lâm Chính nói.
“Hóa ra là như vậy…chẳng trách cậu không chịu nhận lời…ông ta đúng là hết thuốc chữa thật rồi”, Nông Đường Công lắc đầu: “Có điều cậu cho ông ta cơ hội sửa đổi, nếu ông ta làm được thật thì sao? Nếu ông ta làm vậy, rồi đi cứu dân giúp đời thì cậu có thu nạp ông ta không?”