Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

“Tôi đã cho ông cơ hội mà ông không biết quý trọng. Giờ ông lại xin tha mạng thì có phải là hơi muộn không?”, Lâm Chính thản nhiên nói.

Giang Nam Tùng sợ hãi, không biết phải làm sao, đành tự tát vào mặt mình: “Tôi là đồ súc sinh, là đồ mất dạy, là đồ khốn nạn…”

Ông ta vừa chửi vừa tự tát…Bốp bốp…Âm thanh giòn giã vang lên trong không gian.

Một lúc sau, mặt ông ta sưng phồng. Thế nhưng Lâm Chính vẫn vô cùng thản nhiên. Giang Nam Tùng run rẩy, biết là dù mình có làm gì cũng vô ích nên đành phải nhìn Nông Đường Công bằng ánh mắt cầu cứu.

“Sao thế?”, Nông Đường Công không biết mối ân oán giữa Giang Nam Tùng và Lâm Chính nên hỏi.

“Ông cụ muốn quản hở?”, Lâm Chính mỉm cười.

“Tôi quản làm gì, nhưng dù sao Giang Nam Tùng cũng là hội trưởng hiệp hội võ thuật. Ông ta mà chết ở đây thì khéo bên ngoài lại tưởng tôi làm”, Nông Đường Công lắc đầu.

Nói thì vậy chứ thực ra Lâm Chính biết ông cụ không nỡ. Dù sao Giang Nam Tùng cũng 60 tuổi rồi. Ông ta ở Yên Kinh lâu như vậy, không thể không qua lại với Nông Đường Công. Nếu không phải là Lâm Chính đang ngồi đây thì Nông Đường Công đã ngăn hành động tự hành hạ mình của ông ta lại rồi.

Lâm Chính không có hứng với Giang Nam Tùng, giết hay không giết ông ta cũng không ảnh hưởng tới anh. Nếu đã vậy thì thôi cứ thuận theo lòng người vậy.

“Đứng dậy trước đi. Muốn sống thì còn phải xem biểu hiện sau này của ông nữa”, Lâm Chính thản nhiên lên tiếng.

Dứt lời, Giang Nam Tùng mừng lắm, vội vàng khấu đầu thêm vài cái: “Cảm ơn thần y Lâm, cảm ơn thần y Lâm”

Thấy bộ dạng sợ sệt của Giang Nam Tùng, Nông Đường Công tỏ ra bất ngờ. Đường đường là hội trưởng của Hiệp hội võ thuật mà lại sợ thần y Lâm tới vậy sao?

“Nhóc, xem ra cậu không chỉ giỏi mỗi y thuật nhỉ”, Nông Đường Công cảm thán.

“So với ông thì tôi chẳng qua là múa rìu qua mắt thợ mà thôi”.

“Cậu khiêm tốn rồi”.

“Thôi đừng nói chuyện đó nữa, tôi nghĩ ông lao vào đây chắc chắn không phải là tìm tôi. Ông nói chuyện chính với ông cụ đi”, Lâm Chính thản nhiên nói,

Lúc này Giang Nam Tùng mới bừng tỉnh: “Nông thủ trưởng, xảy ra chuyện rồi”.

“Chuyện gì mà hoang mang vậy? Từ từ nói, nói không rõ ràng là tôi vứt ra ngoài đấy”, Nông Đường Công hừ giọng.

Lúc này ông ta khá khó chịu, vì dù sao thì Giang Nam Tùng cũng tự ý xông vào, không hề nể mặt ông ta. Thế nhưng Giang Nam Tùng cũng chẳng nghĩ nhiều, chỉ nói tiếp: “Nông thủ trưởng, Bạch Thiếu Phi bị đánh chết rồi”.

“Cái gì?”, Nông Đường Công đứng bật dậy với vẻ không dám tin.

Một lúc sau ông ta mới bình tĩnh trở lại. Tuy nhiên tay chân ông ta vẫn run lẩy bẩy.

“Nói. Nói rõ ràng cho tôi…sao Bạch Thiếu Phi lại bị đánh chết? Còn ra thể thống gì nữa?”, người đàn ông gào lên đầy kích động.

“Đối phương chẳng quan tâm tới điều đó. Lúc mới bắt đầu họ đã quyết tâm giết chết Thiếu Phi rồi”, Giang Nam Tùng rưng rưng nước mắt.

“Không thể nào! Thực lực của Thiếu Phi đâu phải người bình thường có thể đối phó được. Bọn chúng đã lấy cái gì ra đấu với Thiếu Phi vậy?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui