Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Một nam một nữ ngồi trên ghế sopha. Người đàn ông trông khá trẻ, tầm hơn hai mươi tuổi. Người phụ nữ thì tầm năm mươi tuổi, hơi mập.

Người đàn ông với sắc mặt lạnh tanh, ánh mắt kiên định nhìn về phía trước. Người phụ nữ khẽ mỉm cười: “Cậu Hoàng không cần căng thẳng. Thần y Lâm đâu có ba đầu sáu tay, không ăn thịt được cậu đâu”.

“Căng thẳng sao? Bà Quế cứ đùa. Chúng ta đều là người của đại hội, đường đường là đại hội thì có gì phải sợ chứ”, người thanh niên hừ giọng.

“Tôi thấy cậu không được tự nhiên mà”, bà Quế cười.

Người đàn ông lắc đầu: “Tôi làm việc thay cho bố mình, đương nhiên cần phải cẩn thận chu toàn. Nghe nói thần y Lâm giảo hoạt lắm, sao tôi có thể khinh suất được”.

“Được được được. Nếu đã vậy thì lát nữa cậu xử lý chuyện này nhé. Cậu yên tâm, lần này đại hội toàn cử tới những người có khả năng thôi, cậu cứ mạnh dạn đi làm là được. Dù thần y Lâm có ba đầu sáu tay thì cũng phải biến thành con mèo trước mặt chúng ta”, bà Quế nheo mắt cười.

Người thanh niên gật đầu, đôi mắt ánh lên vẻ kiên định và quyết tâm. Mã Hải ở phía xa chau mày.

Cạch…Lúc này, cánh cửa được đẩy ra. Người mặc đồ đen ở bên ngoài bước vào: “Thưa cậu, thưa bà, thần y Lâm tới rồi”


Người này thông báo xong bèn đi ra. Sau đó, Lâm Chính một bước đẩy cửa bước vào.

“Chủ tịch”, Mã Hải mừng rỡ gọi. Lâm Chính ra hiệu cho ông ta im lặng. Anh đi về phía bàn làm việc của mình.

Thế nhưng khi anh còn chưa ngồi xuống thì người thanh niên đã nói: “Ai cho anh ngồi xuống thế?”

Lâm Chính khựng người, nhìn người đàn ông bằng vẻ kỳ lạ.

Người này đứng dậy: “Giờ anh là kẻ tình nghi. Ai cho anh ngông nghênh đến vậy? Tới đây, đứng ở đây cho tôi. Tôi có câu hỏi muốn hỏi anh. Anh phải trả lời thành thực, nếu không thì đừng trách sao tôi không khách khí!”

Người này đanh giọng đe dọa. Nếu là người thường thì chắc là đã bị dọa sợ té khói rồi. Thế nhưng Lâm Chính trông vẫn vô cùng điềm nhiên. Anh cũng tỏ ra phối hợp: “Vậy anh muốn hỏi gì?”

“Người phán quyết và người tuyệt phạt có phải bị anh sát hại không? Minh chủ Bạch Họa Thủy của Thương Minh mất tích có phải có liên quan tới anh”, người đàn ông chất vấn.


Có vẻ họ muốn làm rõ mọi chuyện…

Lâm Chính cũng không ngờ rằng đối phương lại thẳng thắn như vậy. Xem ra đối phương đã có sự chuẩn bị khi tới đây.

“Không phải tôi làm”, anh phủ nhận.

“Anh còn giảo biện?”, người đàn ông hét lớn. . Ngôn Tình Ngược

Anh ta định chèn ép Lâm Chính. Nhưng Lâm Chính vẫn lắc đầu: “Nếu anh chỉ định dùng vào lời nói để ép tội tôi thì tôi thấy anh đang lãng phí nước bọt rồi đấy. Trừ khi anh có chứng cứ chứng minh những gì tôi làm. Nếu không thì anh bớt bớt lại”.

“Anh…”, người đàn ông mặt đỏ au, không biết phải nói gì.

“Thần y Lâm quả không hổ danh là thần y Lâm, quả nhiên là giảo hoạt”, người phụ nữ bên cạnh mỉm cười, lên tiếng.

“Vị này là?”

“Chúng tôi đều là người của đại hội. Lần này tới đây là vì muốn điều tra việc mất tích của người phán quyết và người tuyệt phạt. Liên quan tới những chuyện đó có lẽ thần y Lâm cũng biết ít nhiều nhỉ”, bà Quế mỉm cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận