“Cô tên gì?”, bà Quế hỏi.
“Triệu… Triệu Nguyệt…”.
“Cô ở Giang Thành làm gì?”.
“Chuyện này…”.
“Triệu Nguyệt, chúng tôi đang điều ra vụ án mất tích của người phán quyết và người tuyệt phạt, nếu cô không nói, cô sẽ là tội phạm, chúng tôi sẽ đưa cô về đại hội xử lý!”.
“Không, đừng, tôi… tôi nói, tôi nói hết, tôi đến Giang Thành… là muốn tìm thi thể của cốc chủ chúng tôi, xem trên người bà ấy có thứ gì tốt hay không…”, Triệu Nguyệt run rẩy nói.
“Vậy à? Nói vậy là cô cũng biết chút ít về chuyện lúc trước?”, bà Quế nheo mắt, hỏi.
“Biết… biết một ít…”.
“Thành thật khai báo, nếu không, tôi sẽ bắt cô về đại hội!”.
“Đừng… Tôi nói… Tôi nói hết…”.
Nhà họ Lâm ở Yên Kinh.
Một người đàn ông mặc vest vuốt tóc ngược chậm rãi bước vào cửa nhà họ Lâm.
Sau lưng là các vị nguyên lão của nhà họ Lâm, bọn họ đều cung kính đi ở phía sau, cúi đầu hạ mắt, không dám nhìn thẳng. Mỗi một động tác của mỗi người trong bọn họ đều vô cùng thành khẩn, cung kính…
Đợi vào đến sảnh chính, người đàn ông đi thẳng vào trong cùng, ngồi lên vị trí gia chủ.
Lâm Hạo Thiên phó gia chủ nhà họ Lâm đứng ở một bên, hoàn toàn không dám ngồi.
Bầu không khí cực kỳ nghiêm túc và kỳ quái.
Mọi người đều không dám thở mạnh. . Truyện Võng Du
“Các người làm việc như thế đấy à?”, người đàn ông mặc vest uy nghiêm nhưng không mất phần nho nhã nhìn quanh một vòng, mặt không cảm xúc.
“Tiên sinh…”, Lâm Hạo Thiên muốn giải thích, nhưng lại bị người kia chặn miệng.
“Câm miệng cho tôi! Chuyện ở đỉnh núi Yên Long đã khiến nhà họ Lâm mất hết danh dự! Bây giờ các người có giải thích hay giảo biện cũng chỉ khiến tôi buồn nôn! Các người đúng là không bằng con ruồi trong nhà vệ sinh!”, người đàn ông mặc vest lạnh lùng nói.
Bọn họ đều câm nín.
“Một thần y Lâm nho nhỏ mà các người cũng không đối phó được, đám vô dụng các người rốt cuộc có ích gì? Gia tộc dốc hết tài nguyên lên các người còn không bằng đem đi nuôi chó!”, người đàn ông không hề khách sáo, lại mắng chửi.
Dù anh ta nói rất khó nghe, nhưng không ai dám cãi lại.
Lâm Hạo Thiên do dự một lúc, cung kính lên tiếng: “Tiên sinh, bây giờ chúng ta đã trở mặt với thần y Lâm. Cậu ta có Võ Si Ma Bà và Nông Đường Công chống lưng, chỉ sợ vài ngày tới cậu ta sẽ có hành động trả thù nhà họ Lâm chúng ta!”.
“Trả thù? Hừ, sự trả thù của một kẻ thấp kém không biết điều có thể gọi là trả thù sao? Lần này cấp trên phái tôi đến đây là muốn tôi xử lý chuyện này. Các người vô tích sự như vậy cút sang một bên, mở to mắt chó mà nhìn tôi biểu diễn đi!”.
Người đàn ông mặc vest cởi găng tay đeo trên tay ra, không lộ cảm xúc, nói: “Mau đưa tư liệu của thần y Lâm cho tôi, tôi chuẩn bị chiều nay đến Giang Thành xử lý chuyện này!”.
Đám người Lâm Hạo Thiên kinh hãi, nhưng không ai phản đối, lập tức làm theo.
Đúng lúc đó, một người nhà họ Lâm vội vã chạy vào.
“Phó gia chủ! Có chuyện rồi! Có chuyện rồi!”, người đó sốt sắng hét lên.