“Còn giả vờ? Chuyện các người bắt cóc minh chủ, giết chết người phán quyết và người tuyệt phạt chúng tôi đã biết rồi! Nếu nhà họ Lâm các người còn không thành thật khai báo, hôm nay sẽ là ngày tàn của nhà họ Lâm các ông!”, người đó hét lên, mặt mày dữ tợn.
“Cái gì?’.
Tất cả người nhà họ Lâm như bị sét đánh, vô cùng kinh hãi…
Lâm Chính biết được chuyện người của đại hội tìm đến nhà họ Lâm ngay.
Đương nhiên, đại hội không thể nào diệt trừ nhà họ Lâm thật, lý do rất đơn giản, bên đại hội không có chứng cứ chứng minh chuyện này là do nhà họ Lâm làm.
Cho dù không diệt trừ nhà họ Lâm, lần này ít nhất cũng khiến nhà họ Lâm mất một lớp da.
Lần này dạy cho nhà họ Lâm một bài học, tâm trạng Lâm Chính rất tốt.
Nhưng đó chỉ là món khai vị, ân oán giữa Lâm Chính và nhà họ Lâm vẫn phải giải quyết ở đại hội.
Đến lúc đó, tất cả ân oán đều sẽ chấm dứt.
Lâm Chính thở ra một hơi, định đi đến tầng hầm xem tình hình của đám người Bạch Họa Thủy, thuận tiện hỏi bọn họ vài câu liên quan đến đại hội.
Anh đi rất khiêm tốn, một mình ngồi xe buýt, đồng thời còn dịch dung.
Vị trí của tầng hầm không thể bị bại lộ, anh vẫn đang ở trong giai đoạn bị đại hội và các thế lực theo dõi, nếu nghênh ngang đi lại, vị trí tầng hầm sẽ bại lộ trước công chúng.
Tuyến xe bus số 5 là tuyến đường đến tầng hầm gần nhất.
Lâm Chính trả tiền lên xe.
Người trên xe không nhiều, anh cũng hiếm khi được yên tĩnh ngắm nhìn thành phố này.
Đúng lúc đó, hai bà thím mua rau ở trên xe trò chuyện phiếm với nhau thu hút sự chú ý của Lâm Chính.
“Này, bà có xem tivi không? Gần đây có trận đấu gì đó có người chết luôn!”.
“Trận đấu gì? Còn có người chết?”.
“Nghe nói là trận đấu giao lưu võ thuật gì đó, người của chúng ta đánh với người nước ngoài. Vốn tưởng có thể thắng, kết quả bị đánh bầm dập, chậc, thua thê thảm. Hình như hai tay hai chân đều gãy, đưa đến bệnh viện chưa kịp cấp cứu đã mất”.
“Đáng sợ thế à?”.
“Sự việc to lắm, tivi phát sóng trực tiếp thì chết rồi. Tôi còn nghe cháu trai tôi tìm được thông tin trên mạng, ban đầu cuộc thi võ thuật rất hay, ai ngờ đến cuối lại đáng sợ như vậy”.
Hai bà thím trò chuyện.
Lâm Chính nghe nói thì không khỏi nhướng mày.
Lúc này mới phát hiện không những hai bà thím đó đang nói, mà một vài người trẻ tuổi trên xe cũng đang trò chuyện hăng say.
“Chết tiệt! Đám chó đó thật là kiêu căng!”.
“Đây rõ ràng là ức hiếp người mà!”.
“Đây là định đánh tới chết, không chừa cho người ta đường sống”.
“Thật là kiêu căng!”.
Mấy người trẻ tuổi giống như sinh viên đại học tụ họp với nhau bàn tán, giọng nói đầy căm phẫn.
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?