Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

“Không lẽ là cố ý kiếm danh tiếng?”.

“Chắc không đến nỗi, khiêu chiến với Nakagawa là lấy mạng ra cược, Hồn Quốc Bảo không đến nỗi không cần mạng sống nữa chứ?”.

Những tiếng nói xì xầm vang lên.

Nhưng Nakagawa và Akutagawa lại không có hứng thú lãng phí thời gian thêm nữa.

“Ông muốn khiêu chiến với anh Nakagawa thì đương nhiên chúng tôi sẽ cho ông cơ hội. Nhưng anh Nakagawa sẽ không ở Yên Kinh quá lâu, ba ngày sau anh ấy sẽ bay đến Thượng Hỗ khiêu chiến với võ giả ở đó. Anh Nakagawa định đánh bại toàn bộ cao thủ võ thuật ở trời Nam đất Bắc nước các ông trong vòng một tháng! Cho nên, nếu ông muốn khiêu chiến với anh Nakagawa, chúng ta có thể sắp xếp nơi so đấu ngay lập tức!”, Akutagawa nói thẳng.

Mọi người nghe xong đều tức đến mức run người, vô cùng giận dữ.

“Thật là kiêu căng! Hồn đại sư, hãy dạy cho hắn một bài học đi!”.

“Đánh cho bố mẹ hắn không nhận ra luôn đi!”.

“Dạy cho đám người không biết điều đó một bài học!”.


“Cho bọn họ biết sự lợi hại của võ thuật nước ta!”.

“Hồn đại sư, lên đi!”.

“Chiến đấu!”.

Mọi người sục sôi ý chí, nhao nhao hô hào. Ngay cả các bác sĩ y tá trong bệnh viện cũng không nhìn nổi nữa, lớn tiếng hét, hi vọng Hồn Quốc Bảo ra tay.

Nhưng… Hồn Quốc Bảo đang được mọi người chú ý lại lắc đầu, bình tĩnh nói: “Hôm nay không được, chúng ta muốn đánh thì phải đổi ngày khác!”.

“Đổi ngày khác? Thế thì khi nào được?”.

“Giờ này năm sau!”, Hồn Quốc Bảo đáp.

Tất cả mọi người đều sững sờ.

Hành lang chờ đợi lập tức chìm trong im lặng.


Đoàn đại biểu của nước láng giềng trố mắt nhìn nhau, sau đó phá lên cười.

“Ha ha ha ha…”

“Ngày này năm sau hả? Ông già, ông đến đây chọc cười mọi người à?”

“Không phải ông đang sợ đấy chứ?”

“Theo tôi thấy, ông tôi không có gan đấu với anh Nakagawa nên đang ở đây câu giờ thôi!”

“Đúng là một con chó nực cười!”

Tiếng cười châm biếm không ngớt, ánh mắt của mọi thành viên trong đoàn đại biểu nước láng giềng đều chứa đầy sự khinh thường.

“Ngày này năm sau sao? Tức là chúng tôi phải đợi một năm nữa à?”, Akutagawa định thần lại, cau mày hỏi.

“Sao thế? Không được à? Một năm sau chúng ta sẽ quyết đấu một trận, nếu cậu dám thì sang năm đấu, còn không dám thì cút ra khỏi nước tôi, trở về nơi chật hẹp nhỏ bé của mình đi”, Hồn Quốc Bảo bừng bừng lửa giận, chỉ ra ngoài cửa hét lớn.

Bộ dạng này trong mắt người thường lại mang theo mấy phần uy nghiêm và phong thái của tông sư.

Nhưng Nakagawa và Akutagawa đâu phải là người bị vài tiếng hét dọa sợ chứ?

Nakagawa nói thẳng: “Tôi không có thời gian dây dưa với ông! Lão già thối tha, nếu ông muốn đánh, bất cứ lúc nào tôi cũng hoan nghênh ông, nhưng nếu phải đợi một năm thì ngoan ngoãn cút sang một bên đi! Nghe rõ chưa hả?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận