Tuy nhiên, Lâm Chính lắc đầu, hờ hững nói: “Ông cụ Nông, tôi phải cứu học trò của mình trước! Mọi chuyện khác phải đặt sang một bên trước”.
“Người giết học trò của cậu đang ở đây, cậu không muốn báo thù sao?”
“Báo thù không vội, bởi vì cho dù hắn chạy đến cùng trời cuối đất cũng trốn không thoát! Món nợ này tôi có thể giải quyết bất cứ lúc nào, nhưng nếu không cứu người thì sẽ thật sự không cứu được nữa”, Lâm Chính khàn giọng nói.
“Chuyện này…”, Nông Đường Công ngơ ngác, không biết nên nói gì.
Lâm Chính lại nói: “Càng huống hồ, người này không có tư cách để tôi ra tay, nếu không phải vì Băng Thượng Quân thì thậm chí tôi còn không muốn giết hắn, chỉ làm bẩn tay tôi!”
Âm thanh của câu nói này không lớn không nhỏ, vừa đủ để mọi người, thậm chí cả Nakagawa nghe rõ.
Mọi người đều sững sờ.
“Tên khốn! Mày đang nói gì vậy hả? Dám xúc phạm anh Nakagawa của bọn tao sao?”, Akutagawa vô cùng tức giận, lập tức chỉ vào Lâm Chính hét lớn.
Những người còn lại không dám lên tiếng.
Suy cho cùng, sức mạnh của Nakagawa bày ra trước mắt, gã nói ra những lời như vậy ắt có tư cách để khoe khoang.
“Người này e rằng còn kiêu ngạo hơn cả Hồn Quốc Bảo vừa rồi!”
“Đất nước này không có ai nữa sao? Chỉ còn lại mấy con chó con mèo khoe khoang khoác lác à?”
“Thần thoại võ thuật gì chứ? Thần thoại khoe khoang thì có?”
“Anh Nakagawa, không cần lãng phí thời gian với loại người rác rưởi này!”
“Đúng vậy, loại người rác rưởi này quá nhiều, nếu phải nghe bọn chúng ăn nói ngông cuồng thì chẳng phải anh sẽ mệt chết sao?”
“Loại rác rưởi này không giết hết được đâu!”
Các thành viên của đoàn đại biểu nước láng giềng nhao nhao lên tiếng, chửi rủa hoặc chế giễu.
Akutagawa đứng ra.
“Anh Nakagawa, lần này anh không cần ra tay đâu, tôi sẽ thay anh dạy cho người này một bài học! Anh chỉ cần đứng ngoài quan sát là được”, Akutagawa nói.
Nakagawa khẽ gật đầu, không lên tiếng.
Akutagawa không hề khách sáo, sải bước về phía trước, đặt tay lên vai Lâm Chính.
“Hừ, đồ con chó không biết sống chết! Dám khiêu chiến với anh Nakagawa hả? Xem tao đánh nát xương của mày đây!”
Nói xong, Akutagawa giơ nắm đấm lên, đấm mạnh vào đầu Lâm Chính.
Nhưng ngay khi nắm đấm sắp đến gần, Lâm Chính bất ngờ dùng tay trái vững vàng bắt lấy nắm đấm của gã.
“Hả?”
Akutagawa sửng sốt.
Tất cả mọi người run rẩy, lộ ra vẻ kinh ngạc.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng, bàn tay đang bắt lấy nắm đấm đột nhiên dùng lực.
Rắc rắc!
“A!”
Tiếng la hét thảm thiết vang vọng khắp bệnh viện.