Thoạt nhìn, nắm đấm của Akutagawa… lại bị Lâm Chính nghiền nát!
“Anh Akutagawa!”
“Anh Akutagawa!”
Các thành viên của đoàn đại biểu hoảng sợ, hét toáng lên.
Khuôn mặt Nakagawa đanh lại, gã nhìn chằm chằm vào tấm lưng đó, lạnh lùng hỏi: “Mày là ai?”
“Tôi họ Lâm, mọi người thường gọi tôi là thần y Lâm!”
Lâm Chính buông bàn tay đầy máu của Akutagawa ra, quay người lại, vừa nói vừa lau vết máu trên tay.
Chỉ với một câu nói, toàn bộ khán giả bùng nổ.
Thần y Lâm! Là thần y Lâm!”
“Trời ạ! Vậy mà thần y Lâm lại ở đây!”
“Không thể tin được!”
“Thần y Lâm không chỉ là một bác sĩ, nghe nói còn biết võ công, hơn nữa võ công cực kỳ cao thâm! Có anh ấy ở đây, chúng ta không sợ nữa rồi!”
“Tốt quá! Thần y Lâm, đánh nát mấy tên khốn kiếp này đi!”
“Đánh đi thần y Lâm!”
“Tiêu diệt bọn chúng, xem bọn chúng còn dám kiêu ngạo nữa hay không!”
Hiện trường sôi trào, vô số người giơ tay reo hò phấn khích.
Trên mạng thậm chí còn náo loạn hơn, tất cả cư dân mạng đều điên cuồng kêu gọi tên thần y Lâm.
“Thần y Lâm, em yêu anh!”
“Ôi trời! Thần y Lâm!”
“Thần y Lâm! Lại là anh ấy!”
“Quá mạnh! Anh ấy thật đẹp trai!”
“Có người này ở đây, thần thoại võ thuật của đất nước chúng ta không có khả năng bị người khác phá vỡ đâu!”
Vô số người vui mừng phấn khởi.
Hiện trường càng ồn ào hơn, âm thanh rung chuyển cả bầu trời.
Người đàn ông này là người đã tạo ra vô số kỳ tích, được vô số người coi như thần linh!
Không có gì mà anh không làm được!
Anh hoàn hảo không tỳ vết!
Một người như vậy xuất hiện ở đây, mọi người tựa như nhìn thấy một tia sáng trong bóng tối …
Lâm Chính giơ tay: “Mọi người hãy yên lặng, đây là bệnh viện, còn có rất nhiều bệnh nhân, mọi người làm ơn đừng để ảnh hưởng đến người khác!”
Anh dứt lời, mọi người trở nên yên tĩnh hơn.
“Thần y Lâm? Tao đã nghe nói về mày! Nghe nói mày cũng biết võ công, xem ra hôm nay tao lại được vui vẻ một chút rồi”, Nakagawa nheo mắt nhìn Lâm Chính, nói.
Nhưng gã vừa dứt lời.
Bụp!
Lâm Chính bất ngờ đấm mạnh vào đầu người đàn ông tên Akutagawa.