Nói xong, Nakagawa quay người rời đi.
Mọi người ở hiện trường trở nên náo động.
Đám người Nakagawa lảo đảo rời khỏi bệnh viện dưới cái nhìn chăm chú của mọi người.
Sau khi họ rời đi, các diễn đàn trên Internet đã bùng nổ.
“Khiêu khích! Đây rõ ràng là khiêu khích mà”.
“Dám khiêu chiến với thần y Lâm, thần y Lâm chắc chắn sẽ cho người đó đẹp mặt”.
“Tên Nakagawa đợi chết đi”.
Rất nhiều người tức giận nói, tràn đầy lòng tin với Lâm Chính.
Nhưng cũng có người có suy nghĩ khác với trận quyết đấu này.
“Tên Nakagawa này tự tin như thế e là có hậu chiêu. Thần y Lâm đối đầu với hắn chưa chắc có thể thắng”.
“Sau khi đến Yên Kinh, Nakagawa này liên tục đánh bảy trận, chưa từng thua, thiên kiêu đều không đỡ nổi một chiêu của hắn. Đáng sợ quá”.
“Nakagawa gần như là nhân vật vô địch”.
“Tôi nghe nói thật ra thần y Lâm không phải là võ giả thuần túy. Thứ cậu ta giỏi thật vẫn là y thuật, còn nói về đánh giết gì đó chưa chắc so được với Nakagawa đâu”.
“Hơn nữa mọi người có từng nghe nói đến chuyện này chưa? Thầy của Nakagawa, thần Ninja gì đó cũng đến, có ông ta canh giữ ở Yên Kinh, thần y Lâm thắng được sao?”
“Tôi nghĩ thần y Lâm đừng nên tham gia trận đối đầu này, nếu thắng thì được, còn nếu thua thì có thể sẽ thân bại danh liệt”.
“Đúng thế, thần y Lâm rất có danh tiếng, anh ta vang danh quốc tế, nếu anh ta thất bại thảm hại, như vậy giới võ thuật trong nước và người giới y đạo cũng không thể ngẩng đầu lên được”.
“Trận chiến này, không dễ dàng đâu…”
Dân cư mạng đều nói lên suy nghĩ của mình.
Cũng có một số cư dân mạng có liên quan đến võ thuật và y học đã đăng một bài phân tích, phân tích tỷ lệ chiến thắng giữa hai người, viết ra các phép tính và kết luận khác nhau, tỷ lệ chiến thắng của Lâm Chính chỉ có ba mươi đến bốn mươi phần trăm, Nakagawa là sáu mươi đến bảy mươi phần trăm.
Cùng lúc đó, cũng có những cư dân mạng khá bi quan lên tiếng.
Người ở bệnh viện cũng rất lo lắng.
Các phóng viên vẫn chưa đi khỏi đó, đều lao đến chỗ Lâm Chính muốn phỏng vấn anh.
Nhưng cũng may Nông Đường Công đã sắp xếp người trước, ngăn đám người này lại.
Sau khi mọi người đi, Nông Đường Công mới trở lại.
“Cậu Lâm, cậu thấy thế nào? Cậu có đến trận quyết đấu hai tiếng sau không?”, Nông Đường Công thận trọng hỏi.
“Tôi đã nói rồi bây giờ tôi chỉ muốn chữa bệnh cho học trò của tôi, tôi không có tâm trí suy xét đến chuyện khác”, Lâm Chính không cảm xúc nói.
“Nhưng… nếu anh không đi sẽ bị mọi người cười chê”, Tiểu Lưu ở bên cạnh nói.
Lâm Chính nghiêng đầu nhìn anh ta, lại dời tầm mắt sang chỗ khác, tiếp tục công việc của mình, nói: “Cả đời Lâm Chính tôi chưa từng để ý ánh mắt của người khác”.