Thực lực của đối phương mạnh như thế, địa vị ở nước láng giềng rất cao, mặc dù thần y Lâm cũng rất lợi hại nhưng so với thần Ninja, trong mắt người khác không biết thua kém bao nhiêu.
Nếu cứ thế đến thẳng chỗ ông ta thì có lẽ đối phương sẽ không đưa.
Nhân vật tầm cỡ như Nông Đường Công đích thân ra mặt, e là sẽ khác.
Nhưng… Lâm Chính lại lắc đầu.
“Thủ trưởng Nông, Băng Thượng Quân là học trò của tôi, học trò của tôi bị học trò của ông ta giết chết, tôi đi tìm ông ta đòi công đạo là chuyện đương nhiên, đây là chuyện giữa tôi và họ, không cần ai nhúng tay vào. Cảm ơn ý tốt của thủ trưởng Nông”, Lâm Chính nói.
“Cậu… cậu Lâm, sao cậu lại cố chấp như thế chứ? Quả nhiên cái tên Trịnh Nam Thiên nói không sai, cậu đúng là tuổi trâu mà”, Nông Đường Công tức giận đến mức mặt đỏ bừng. . Đọc 𝒕𝘳𝓾yệ𝓃 hay 𝒕ại ﹙ TR𝑈 MTR𝑈𝘠ỆN.ⅤN ﹚
Lâm Chính lại không muốn kéo dài thời gian, nói: “Ông cụ Nông, học trò của tôi đành nhờ ông chăm sóc, tôi đi một chút sẽ về”.
“Cậu Lâm, đứng lại! Cậu quay lại đây”.
Nông Đường Công gọi.
Nhưng tốc độ của Lâm Chính quá nhanh, chẳng mấy chốc đã biến mất.
Lần này mọi người đều lo lắng.
“Thủ trưởng Nông, Nakagawa đó chỉ cho hai tiếng đồng hồ, nhìn dáng vẻ của thần y Lâm hoàn toàn không có ý định ứng chiến, nếu cậu ấy không đi, vậy thì ảnh hưởng rất lớn. Hiện giờ các nước đều đang dõi theo chúng ta…”, người bên cạnh Nông Đường Công lo lắng nói.
“Phải nghĩ cách thuyết phục thần y Lâm đi ứng chiến”, lại có người nói.
“Thuyết phục? Thuyết phục cái gì? Giờ này mà còn ứng chiến cái gì chứ? Tôi chỉ mong tên nhóc đó kia mau chóng quay lại đây! Mọi người không biết cậu ấy đang tìm ai sao? Là thần Ninja đấy, cao thủ truyền kỳ cấp quốc gia của nước láng giềng đấy. Tên nhóc đó có thể sống trở về đã là tốt lắm rồi”.
Nông Đường Công giậm chân, sốt sắng đến độ mặt đỏ bừng: “Thiên tài quý giá như vậy, trăm năm khó có được, hôm nay chỉ sợ cậu ấy sẽ bị tổn hại ở đây. Nếu cậu ấy có chuyện gì, đó sẽ là một tổn thất lớn cho nước ta! Một tổn thất lớn đấy”.
Nghe thế mọi người đều cực kỳ ngạc nhiên.
Lúc này Nông Đường Công không còn quan tâm đến chuyện Nakagawa đó nữa, không đi tham gia đấu thì không đi, mất mặt cũng chẳng sao cả.
Nhưng nếu Lâm Chính không còn nữa thì chẳng còn gì nữa cả.
“Người đâu”, Nông Đường Công gọi.
“Thủ trưởng, có gì dặn dò”, Tiểu Lưu chạy đến, ưỡn ngực nói.
“Lập tức chuẩn bị xe, chở tôi đến gặp Takahashi Imura đó! Mau lên”.
“Vâng, thưa thủ trưởng”.
…
Tốc độ của Tiểu Lưu rất nhanh, chẳng mấy chốc chiếc xe đã dừng trước cổng bệnh viện.
Để đảm bảo an toàn cho Nông Đường Công, còn có mấy chiếc xe tải lớn đi theo phía sau, bên trong xe toàn là những chiến sĩ tinh nhuệ nhất trong đội, Trịnh Nam Thiên cũng tự mình lái xe tới.
“Chuyện gì thế? Gọi nhiều người đến làm gì? Nơi này là Yên Kinh, còn có người dám làm gì tôi à? Giải tán hết đi”, Nông Đường Công nhíu mày, trầm giọng quát.
“Lãnh đạo à, chẳng phải vì lo cho an toàn của ông sao?”, Trịnh Nam Thiên vội nói.
“Còn ở đây lo lắng cái quái gì! Nếu nơi này không an toàn thì còn nơi nào ở trong nước an toàn? Đuổi hết họ đi đi! Bảo họ về hết đi! Nhanh lên!”, Nông Đường Công hét lên.