Trịnh Nam Thiên không dám lề mề, lập tức chỉ huy mọi người về.
“Lái xe, đi tìm Takahashi Imura”, Nông Đường Công nói.
“Thủ trưởng, Takahashi Imura là một nhân vật huyền thoại trong giới võ thuật nước láng giềng. Tu vi võ thuật của ông ta đã đạt đến một trình độ không thể tả, ông cứ đi như thế, nếu ông ta có mục đích khác thì phải thế nào mới được? Rủi ro quá cao, ông không được đi. Nếu muốn đi thì vẫn nên là tôi đi”, Trịnh Nam Thiên lo lắng nói.
“Cậu đi thì có tác dụng gì? Mặc dù cậu cũng là cao thủ hàng đầu trong đội nhưng đánh nhau với người ở cấp bậc này, cậu không làm gì được đâu”.
Nông Đường Công bình tĩnh lại, suy nghĩ một lúc rồi trầm giọng nói: “Nhưng cậu nói đúng, nếu không có võ sĩ mạnh đi cùng tôi, cho dù nói chuyện với Takahashi Imura, đa phần tôi cũng sẽ ở thế bất lợi, đối phương sẽ coi thường tôi, báng súng là cơ sở của việc thương lượng”.
“Lãnh đạo à, có lẽ… có thể xin phép cấp trên, nhanh chóng điều động người bên đó đến”, Trịnh Nam Thiên thấp giọng nói.
Sắc mặt Nông Đường Công thay đổi, hừ một tiếng: “Đó là trụ cột của quốc gia, có thể tùy tiện điều động được sao? Nếu không làm lung lay đất nước thì phải làm sao?”
“Chuyện này…”
“Đừng lo, tôi có một người bạn mấy ngày nay đến Yên Kinh, bây giờ chắc đang ở trong thành phố, tôi gọi cho ông ấy ngay, bảo ông ấy đi với tôi”.
Nông Đường Công lấy điện thoại ra gọi vào một số.
Thế nhưng một lúc lâu sau, Nông Đường Công sửng sốt.
Ông ta cúp máy, thở phào rồi nói: “Đi thẳng đến chỗ Takahashi Imura đi”.
“Lãnh đạo à, bạn của ông thì sao?”, Trịnh Nam Thiên sửng sốt hỏi.
“Ông ấy à? Ông ấy đã đến tìm Takahashi Imura rồi”, Nông Đường Công cười nói.
“Cái gì?”
Trịnh Nam Thiên cực kỳ ngạc nhiên.
Lúc Băng Thượng Quân và Nakagawa đánh nhau, Nông Đường Công cũng ở đó.
Vì là trận quyết đấu khá chính thức, không chỉ có Nông Đường Công ở đó mà đám người Hiệp hội Võ thuật Yên Kinh Giang Nam Tùng, Ngô Khai Sầu cũng ở đó.
Là đại diện của nước láng giềng, thầy của Nakagawa – Takahashi Imura được gọi là thần Ninja cũng đến.
Thế nên Nông Đường Công và Takahashi Imura từng gặp nhau, trên cổ ổng ta có đeo một vòng hoa.
“Tôi nghĩ vòng hoa này được làm bằng hoa Thông Minh”, Nông Đường Công suy nghĩ một lúc.
“Dùng hoa Thông Minh kết thành vòng hoa đeo trên cổ ư?”, thần y Diêu sửng sốt, hơi khó tin.
“Chuyện này cũng không có gì kỳ lạ, hoa Thông Minh có tác dụng làm sảng khoái tinh thần, hoạt huyết, nếu đeo thời gian dài trên cổ, ngửi mùi hương của nó, có thể kéo dài tuổi thọ, nâng cao công lực. Người không biết về y thuật dùng kết thành vòng hoa đeo ở trên người là lựa chọn tốt nhất”, Lâm Chính khàn giọng nói.
“Thì ra là thế”.
Mọi người đều ngộ ra.
“Thầy ơi, tôi nghĩ tốt nhất vẫn nên đi chứng thực thử, ngộ nhỡ là giả thì sao”, thần y Diêu nói.
Thật ra cũng không trách ông ta lo lắng.
Dù sao hoa Thông Minh cũng là loại hoa hiếm có đến mức người bình thường không thể nhìn thấy, cho tới bây giờ thần y Diêu cũng chưa từng nhìn thấy hoa thật, nhưng lần này thật trùng hợp xung quanh có người có hoa Thông Minh… tất nhiên ông ta không dám tin.