“Ông ơi”, cô gái tóc ngắn kêu lên.
“Ông Trần”, Nông Đường Công cũng cuống cả lên: “Imura! Ông nghe đây, lập tức thả ông Trần ra. Nếu ông ấy có mệnh hệ gì thì tôi đảm bảo ông không bước ra khỏi Yên Kinh được đâu”.
“Ông Nông, với tình hình hiện tại thì Yên Kinh không có ai chặn được tôi hết. Tôi muốn đi thì các người lấy cái gì ra ngăn cản đây?”, Imura nheo mắt.
Nông Đường Công giật mình: “Vậy đoàn đại diện của ông thì sao? Họ không giỏi như ông, tôi không giữ được ông chẳng lẽ lại không giữ được họ nốt?”
“Ông Nông, ông mà động vào đoàn đại biểu thì vấn đề sẽ lên tới tầm quốc gia đấy. Ông gánh nổi hậu quả không?”, ông ta cười.
“Giờ ông động vào ông Trần thì đã đẩy vấn đề lên tầm quốc gia rồi. Ông cũng sẽ phải chịu trách nhiệm về hậu quả của nó”, Nông Đường Công đanh mặt.
Dứt lời, sắc mặt Imura trở nên vô cùng quỷ dị: “Nói vậy tức là ông Nông muốn truy cứu trách nhiệm của tôi sao?”, ông ta nhìn chăm chăm Nông Đường Công.
“Tôi không cần biết các người có phải là võ giả hay không. Ông Trần là người của tôi. Đây là Yên Kinh, các người dám động vào ông ấy thì tôi sẽ không tha cho các người. Tôi cũng ngán nói nhiều rồi”, Nông Đường Công quát lớn: “Tiểu Lưu”
“Thủ trưởng, xin dặn dò”, Tiểu Lưu vội vàng đáp lại.
“Đi gọi người tới đây. Bao vây nơi này, không được để một ai chạy thoát”
“Vâng thủ trưởng”, Tiểu Lưu lập tức lấy điện thoại ra định gọi.
Đúng lúc này...Một ninja đột nhiên lao ra ghì chặt hai tay của Tiểu Lưu xuống đất. Tiểu Lưu chưa kịp phản ứng lại thì đã bị kiểm soát rồi…
“Hả?”
Nông Đường Công tái mặt: “Imura, ông định làm gì?”
“Làm gì à? Ông Nông? Nếu vấn đề đã lên tới tầm quốc gia thì tôi cũng chẳng cần khách khí làm gì. Ông không định tha cho tôi thì tôi cũng chẳng có gì phải nể mặt cả”, Imura cười lạnh.
“Imura, ông quá to gan. Ông có biết ông Nông là ai không? Lẽ nào ông muốn hai nước xảy ra chiến tranh?”, cô gái tóc ngắn tức giận nói.
“Vấn đề ngoại giao sẽ có những người của tôi xử lý. Giờ điều tôi muốn làm chỉ có vài điểm, không làm hỏng danh dự của nước tôi, không phá hỏng thần thoại về Ninja, ngoài ra, tôi muốn lập uy. Tôi phải giết cái thứ chó má này dể đám người nước các người phải sợ tôi, sợ Imura. Tôi muốn các người cả đời này sống dưới cái bóng của nước chúng tôi”, Imura bật cười, định ra tay.
“Khốn nạn!”, hai mắt Nông Đường Công đỏ rực. Ông ta thật chỉ muốn lao lên băm vằm Imura nhưng đành bất lực. Ông ta chẳng làm gì được đối phương.
Imura mặc kệ Nông Đường Công. Ông ta ra tay.
“Dừng lại”, cô gái tóc ngắn lao lên như muốn cứu ông Trần. Thế nhưng cô ta vừa làm thế thì đã có vài phi tiếu bay về phía chân mình. Cô gái ngã ra đất, không đứng dậy được.
“Ông nội…”, cô gái cô gắng bò về phía ông của mình.
Cô vừa ngồi dậy thì lập tức có một bàn chân đạp vào cánh tay.
Rắc…Tiếng xương gãy vang lên.
“A”, cô gái gào thét đau đớn.
Cơn đau dữ dội khiến cô gái như ngất đi được. Cô gái cố gắng giãy giụa nhưng vô ích.