“Ông Imura, tôi cần thứ trên người ông. Nếu ông có thể đưa cho tôi thì chúng ta có thể tránh được trận đấu này”, Lâm Chính nói.
“Ồ? Cậu muốn thứ gì?”, Imura hỏi lại.
“Vòng hoa Thông Minh trên cổ ông?”, Lâm Chính trả lời.
“Thứ này à? Ha ha, quả không hổ danh là thần y Lâm. Hoa Thông Minh này là một thứ tốt. Có điều thứ này, cậu đủ tư cách để đeo lên người sao?”, Imura bật cười, tỏ vẻ khinh thường.
“Ông không đưa à?”, Lâm Chính hỏi.
“Đúng! Tôi không đưa, cậu định thế nào?”, Imura nheo mắt hỏi.
Rõ ràng là ông ta không coi anh ra gì. Đến cả một võ giả như ông Trần mà còn không đỡ nổi vài chiêu của ông ta thì thằng nhóc miệng còn hôi mùi sữa này là cái thá gì chứ?
“Vậy thì tôi tự lấy vậy”, Lâm Chính thản nhiên nói và bước đi nhanh hơn. Anh tới trước mặt Imura.
“Đồ chán sống”, Imura lắc đầu, vung tay về phía Lâm Chính.
Vut vụt…Những lưỡi dao sắc bén bay tới, đâm vào người anh. Thế nhưng Lâm Chính không hề dừng bước.
Keng keng…Những lưỡi dao phóng lên người Lâm Chính như chạm phải thép, phát ra tiếng kêu keng keng và không thể làm gì được anh.
“Hả?”, Imura giật mình.
“Thủ đoạn cũng ghê gớm nhỉ. Dựa vào mấy thứ này mà cũng đòi giết tôi sao?”, Lâm Chính lắc đầu.
“Hừ, nếu tôi không thể hiện chút gì đó thì chắc sẽ bị cậu khinh thường rồi”, Imura nheo mắt, đột nhiên phóng ra sát khí và biến mất.
“Cẩn thận”, ông Trần và cô gái tóc ngắn vội kêu lên. Nông Đường Công không theo kịp nhịp độ trận đấu nhưng vẫn cảm nhận được điều bất ổn.
Vụt…Một bóng hình màu đen xuất hiện ngay bên cạnh anh. Đó chính là Imura. Ông ta bổ một con dao về phía Lâm Chính. Con dao có thể chém đứt cả sắt thép.
Nhưng đúng lúc này, một bàn tay từ dưới đưa lên siết chặt cổ ông ta và ném mạnh xuống đất.
Rầm…Mặt đất nứt toác, cả tầng nhà rung chuyển…
Takahashi Imura đập mạnh xuống đất. Hiện trường trở nên hỗn loạn. Giống như cả tòa nhà bị động đất vậy. Người dân ở bên ngoài nghe thấy tiếng động thì sợ tới mức bỏ chạy hoặc là báo cảnh sát.
Trong phòng, đám Ninja hoàn hồn, vội vàng tới đỡ Imura: “Thầy có sao không?”
“Không sao”, Imura tức giận đứng dậy.
Đồng thời những Ninja khác cũng lao về phía Lâm Chính. Họ rút kiếm ra, giống như những con rắn chĩa về phía anh. Tốc độ của những Ninja này nhanh cực kỳ, họ không cho đối phương có cơ hội phản ứng.
Lâm Chính vẫn đứng im ở đó. Dao của đối phương từ bốn phía lao tới.
Keng keng…Tất cả đều bị anh búng gãy vụn.
“Cái gì?”, đám Ninja trố tròn mắt.
Lâm Chính búng ngón tay trong không gian. Vụt vụt…Mỗi lần anh búng là có một lượng chân khí phóng ra. Giống như những viên đạn ghim lên người những Ninja kia. Tất cả bọn họ khựng người giống như bị ấn nút dừng.
“Cái gì?”, Imura giật mình.
“Cách không điểm huyệt?”, ông cụ Trần cũng phải thốt lên.
“Đây là thần công điểm huyệt của nước các người sao? Trước đây tôi từng được chứng kiến. Thế nhưng trong thời gian ngắn mà có thể điểm được huyệt của nhiều người thế này thì không phải là điều mà một người bình thường có thể làm được. Thần y Lâm, xem ra cậu lợi hại hơn tôi tưởng tượng nhiều”, Imura trầm giọng.