“Hả? Thần y Lâm, cậu làm gì vậy?”
Đám đông hô lớn. Đối diện với đòn tấn công đáng sợ của Imura, Lâm Chính không hề né tránh mà ngược lại còn dùng thể xác để đỡ đường kiếm của đối phương.
Anh chán sống rồi sao?
Thế nhưng một giây sau, một cảnh tượng không thể tin đã xảy ra.
Keng…Cánh tay và thanh kiếm va chạm khiến tia lửa bắn tung tóe. Ngay sau đó thanh kiếm của ông ta bị gãy đôi. Còn cánh tay của Lâm Chính thì không hề hấn gì.
“Điều này…”, cả đám trố tròn mắt
Lâm Chính chuyển hướng tay, đập thẳng vào ngực của Imura.
Phụt! Ông ta nôn ra máu tươi, bay bật ra, đập mạnh vào tường và bị vùi lấp trong đống đổ nát.
Ông Trần, Nông Đường Công, cô gái tóc ngắn và Tiểu Lưu như hóa đá. Không ai ngờ, thực lực của thần y Lâm còn hơn cả Imura.
“Cơ thể của cậu…đã đạt tới cảnh giới đao thương bất nhập rồi sao…cậu…cậu đã làm thế nào vậy? Rõ ràng cậu còn quá trẻ, mà sao đã có được cơ thể đó rồi chứ”.
Imura bò ra khỏi đống đổ nát. Ông ta đã ý thức được rằng người thanh niên này sở hữu cơ thể võ thần như trong truyền thuyết…
Và điều đó có nghĩa là anh là một kẻ vô địch…
“Thật ra tôi đã đến đây tìm ông trước, nhưng để an toàn tôi không vào khách sạn ngay, mà là ở bãi đỗ xe bên ngoài khách sạn dùng châm bạc tăng cường thực lực, uống đan dược. Do đó, tôi xuất hiện muộn hơn ông cụ Nông. Takahashi Imura, tôi cứ tưởng ông phải là một đối thủ rất đáng sợ, bây giờ xem ra tôi sai rồi, cái gọi là thần Ninja cũng chỉ vậy mà thôi”.
Lâm Chính bình tĩnh nói, sau đó cất bước tiếp tục lao tới.
“Ảnh Độn!”.
Takahashi Imura vội vàng quát lớn, không biết ông ta dùng thuật gì mà quanh người lan ra khói màu trắng. Sau khi Lâm Chính lao vào đám khói mới phát hiện không thấy bóng dáng của Takahashi Imura đâu nữa.
“Muốn chạy sao?”.
Lâm Chính nhìn quanh, giống như đang phân biệt gì đó.
Xung quanh lại vang lên giọng nói của Takahashi Imura.
“Hôm nay cơ thể không khỏe, không tiện tiếp tục chiến đấu, hôm khác chúng ta lại giao đấu. Lần sau gặp lại tôi nhất định sẽ chém cơ thể cậu ra thành mảnh vụn!”.
Giọng nói xa dần.
Takahashi Imura quả nhiên định chạy trốn!
Cũng phải, ông ta đã biết sự siêu phàm của Lâm Chính, hiểu được thân xác người này không thể phá, khó mà giết chết.
Nơi này lại là Yên Kinh, ông ta đã ra tay với Nông Đường Công, đương nhiên không thể ở lâu. Nếu không, những cao thủ tuyệt đỉnh ở Yên Kinh bị thu hút đến đây, không thoát thân được thì rắc rối.
Chỉ là… sao Lâm Chính có thể để ông ta dễ dàng chạy thoát?
Anh thầm hừ một tiếng, cất bước đuổi theo.
“Thần y Lâm! Chờ đã!”.
Nông Đường Công sốt ruột hô lên, nhưng Lâm Chính đã rời khỏi khách sạn.
Tốc độ nhanh đến khó tin!
“Đường Công! Cậu thanh niên đó rốt cuộc là ai? Vì sao lại có thực lực đáng sợ như vậy?”, ông Trần đi tới, vội hỏi.